Nàng rầu rĩ tấm gương méo
mó
Trái xuân đào nhõng nhẽo
buông xuôi
Ghẹo nhau tóc xoã tả tơi
Phong sương hạt muối xa
xôi não nề...
Làn môi nhạt ê chề năm
tháng
Cuối chân mày lãng đãng
chim ri
Tuổi vàng xuân ngọc hoa
thì
Dung nhan tiều tụy rầm rì
suối reo...
Máu cuồng nhiệt băng đèo
vượt biển
Buồm xác xơ lận đận lênh
đênh
Trái tim đôi ngả thác ghềnh
Nẻo trôi sóng nước nẻo dềnh
sông tương...
Sóng dào dạt trập trùng
chưa lặn
Thủy triều dâng mấy bận
tang thương
Phận hèn cam chịu quê hương
Đói nghèo bệnh tật thê
lương não nùng...
Giá chi được biển đông cưỡi
sóng *
Chém cá kình khí trượng
nam nhân
Việt Khang sôi sục cung
đàn
Sông hồ nặng gánh giang
san ngặt nghèo *
Nàng thổn thức chó mèo vờn
mãi
Dân tộc ta tê tái xót xa
Chữ vàng chữ bạc mịt mù
Tam Sa diễu cợt gà rù kêu
la
Giặc phương bắc dày vò tâm
não
Chúng hè nhau chủ nghiã dựng
xây
Tay không xa xẩm mặt mày
Vong nô thuộc quốc cáo cầy
phởn phơ...
Hình thổn thức bơ phờ bối
rối
Người ngoài gương nhức nhối
cũng đau
Chắp tay ôm lấy mái đầu
Đôi ta bạc bẽo dãi dầu gió
sương...
cảm tác từ thơ lục bát cuả
Thi Nguyên: Tâm Sự Người Trong Gương
* "Tôi muốn cưỡi cơn
gió mạnh, đạp bằng sóng dữ,
chém cá Kình ở biển Đông,
đánh đuổi quân Ngô,
giành lại giang sơn, cởi
ách nô lệ,
chứ tôi không chịu khom
lưng là tì thiếp người ta".
Lời: Triệu Thị Trinh
* "Giang hồ quen thú
vẩy vùng,
Gươm đàn nửa gánh, non
sông một chèo."
Tả về Từ Hải cuả Nguyễn
Du.)
22.7.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét