Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Giận Suốt Đời



 

Cách nhau một bức tường
Lòng biển rộng mênh mông
Câu cá tàn hương sắc
Mấy năm hoài vấn vương

Lá vàng rơi héo hon
Tuổi tác buồn hoa xuân
Vì một chút danh hão
Oan gì mà khóc than


Người ấy đã đi xa
Tình yêu không bến bờ
Vì sao ta chót dại
Tự hại người yêu ta

Hương hoa chỉ một đời
Tự hiến dâng cho người
Mất trắng thành nô lệ
Chán chê rồi bỏ rơi…

Hối hận thì làm chi
Chuyện xưa vĩnh biệt rồi
Tình đi không trở lại
Như vạn trùng xa xôi

Còn vài phút nưã thôi
Người vẫn chẳng tơ hoài
Lạnh nhạt đứng trong bếp
Giận cho hết cuộc đời….

Ta phải biết làm sao?
Còn đâu là gái tơ
Mấy năm trường đứt đoạn
Hy vọng người yêu ta...

Xưa chót coi thường người
Nhẫn tâm chót lỡ rồi
Nghe theo lời chúng bạn
Con cháu lũ vô loài...

Chúng con ông cháu cha
Quyền thế ở quê nhà
Cộng sản sang ăn học
U mê còn điêu ngoa....

 17.6.2009 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét