Thứ Tư, 4 tháng 1, 2017

Thiên Tài Và Hạ lưu – Quân Tử và Tiểu Nhân



Cha mẹ sinh con, ai cũng  mong ước con mình sau này sẽ trở thành thiên tài hay là một người tử tế có ích cho gia đình và xã hội. Nếu con mình là một thiên tài thì thật là một phúc đức lớn cho gia đình, tổ tiên, xã hội và nước nhà. Đó cũng  là nhờ cái duyên lành, nghiệp lành tu từ nhiều  tiền kiếp của thân chủ để lại.


Tôi phân vân khi có người bảo rằng tôi là một thiên tài, viết công khai lên mạng dưới những bài thơ của tôi. Có người nói thực lòng cũng có người với ý mỉa mai nhạo báng. Dù cho là có ý nhạo báng miả mai thì sao? Vì sao chăng nữa, từ lý do nào?Không có lửa bỗng dưng có khói? Không lẽ bỗng dưng người ta lại căm ghét mình, thù hận mình, cay đắng mỉa mai mình như vậy mà  dùng hai chữ „ Thiên Tài“ sau đó viết ra những lời tục tĩu bỉ ổi khốn nạn ra để nhạo báng mình? Liệu mình là thiên tài thật mà người ta ghen tỵ kèn cựa hay là thiên tài rỏm?

Chúng ta hãy hỏi nhau thiên tài là gì? Thiên là trời, tài là tài năng. Một người  nào đó có một khả năng đặc biệt nào đó mà người khác không thể nào có được, hay bắt chước được thì ta bảo người đó được trời phú cho từ bẩm sinh nên là thiên tài. Nghĩa là sinh ra là  như vậy rồi theo lẽ tự nhiên của tạo hoá. Có người sinh ra để sau này lớn lên là có tài viết văn làm thơ, giỏi toán số  hoặc đánh võ hoặc một nghề gì đấy v. v…

Còn có loại tài vặt tài đểu như: có người có sở trường gỉa mạo ăn mày rất khéo, hết cả ngày chống nạng năn nỉ tối về lại có gái đẹp ôm lưng . Ăn mặc rất bảnh bao và sả láng hào phóng vô cùng, hay cái tài đóng kịch vờ vịt để lừa lọc như Lê Nin, Hitler, Mao Trạch Đông.Phải chăng đó cũng là thiên phú bẩm mà trời đã ban cho họ?

Ở Việt Nam có ông Hồ Chí Minh có  tài vờ vĩnh đóng kịch về cái gọi là: trí công vô tư, cần kiệm liêm chính, khắc khổ giản dị và thờ  cả cái dép cao su như là một bảo vật. Cái dép được trân trọng nâng niu trong tủ kính qúy hơn vàng để  chứng minh cho đạo đức thanh cao của mình như ông Hồ Chí Minh chẳng hạn. Tài lừa dối, nói phét như thần mà người ta vẫn tin là thật. Đó có phải cũng là một thiên phú bẩm sinh? Xã hội Việt Nam chúng ta quả có nhiều thiên tài thật: Đĩ điếm, tham ô, mắc ngoặc, lạm dụng công qũy, cắt xén chữ nghĩa, đổi trắng thay đen, chụp mũ ,vu cáo v.v… Toàn những thiên tài mà trời đã phú cho đủ hạng người v. v…

 Còn tôi  chẳng có tài cán gì đâu.Tự rưng có kẻ chụp lên đầu tôi  và viết những câu hằn học: Mày là một thiên tài về thơ. Thơ mày như cỏ rác, thối như cứt. Họ nói toặc ra như vậy đấy. Thành ra: thiên tài = cỏ rác = thối như cứt. Sự bần tiện về ngôn ngữ khinh miệt thiên tài, văn thơ , trí thức thì đúng là  chỉ có con cháu của bác Mao, bác Hồ  thôi. Như Mao đã nói: Trí thức không bằng cục phân.

Họ chỉ trích người làm thơ viết văn cho họ đọc. Họ bảo họ cũng biết hết tất cả nhưng là họ khiêm tốn không thèm nói ra viết ra chứ đâu kiêu ngạo như Lu Hà lúc nào cũng lên mặt trịch thượng dạy đời chả coi họ ra gì. Trái lại họ lại rất trọng vọng  đề cao các bậc thiên tài bất hảo khác về tài trơ tráo vô liêm sỉ, đáng khinh bỉ, đáng căm ghét, bán nước hại dân, giết người, chửi cha đánh mẹ, mua dâm trẻ em v.v… Những thiên tài này thì lại được trọng vọng  xun xoe nịnh bợ.

Tôi chỉ là một người yêu thơ và thích làm thơ, có là cái quái gì ghê gướm lắm đâu? Tôi tốn nhiều thời gian viết bao nhiêu tâm sự cũng chỉ muốn được gửi gắm những suy tư của tôi cho các bạn là những người tử tế có trái tim cuả ngưòi quân tử.Tôi đã già rồi, ở lưá tuổi ngũ thập tri thiên mệnh. Âu cũng là cái tuổi bóng ngả về chiều. Thôi thì còn sống này nào thì cố viết lách ngày đó cho vui với đời. Vui một tí thôi mà, chứ tài cán gì đâu. Nhiều bạn chắc cũng là thiên tài lỗi lạc, nhưng vì quá khiêm tốn mà không chiụ viết mà thôi. Tôi phải học một số bạn nhiều về đức khiêm tốn. Nhưng  bạn nào đã  có đức khiêm tốn thì mong rằng đừng xuất cái tài chửi bậy, nói tục đánh rắm rong ra nhé . Cái danh hão để làm thiên tài, đề cao cái tôi,  khảng định cái bản ngã của mình thì cũng chỉ là bọt bèo dâu biển, chứ có là cái quái gì đâu mà phải kèn cưạ tranh chấp phỉ nhổ nhau các bạn nhỉ ?

Dù chỉ mua vui cho người đời một vài trống canh thì cũng là hạnh phúc chứ sao? Hay một vài phút cũng là quý lắm rồi. Tôi không tức tối đâu, khi có người bảo tôi một cách ví von rất Chí Phèo là tôi phải đeo kính dâm nhìn đời, đeo kính dâm vào lúc nửa đêm, gà gáy cũng vậy? Tôi càng cảm thấy thích thú và khoái chí, khi có người muốn gán cho tôi như là một thằng hề vì họ quá ghét tôi. Họ đọc thơ tôi mà tức sùi bọt mép ra. Họ mong tôi, cầu cho tôi là con rối để làm trò cười cho thiên hạ về cái gọi là diễn đàn văn thơ? Nếu được làm một thằng hề, một con rối đáng yêu trong lòng độc gỉa và bạn bè năm châu bốn biển cũng là điều hạnh phúc chứ sao? Nhưng tiếc rằng thiên hạ khối người lại đang lo cho tôi, bị bọn tiểu nhân hãm hại, hoặc sợ tôi rối trí phiền não, không đủ bản lĩnh để nghe những lời thoá mạ và từ bỏ vai trò làm hề, làm xiếc trên văn đàn nữa đây? Chắc chắn tôi cũng không muốn làm phụ lòng các bạn thân hữu. Tôi chẳng thèm để ý bận tâm gì đâu, khen chê đối với tôi đều là vô nghĩa.

Giống như Đức Phật dạy chúng sinh: Khi có kẻ vô cớ nhổ vào mặt mình thì ta đừng thọ nhận cứ thản nhiên mà đi. Nếu mình không chiụ thọ nhận, tức thì nước bọt lại rơi trúng mặt kẻ đã cố ý nhổ ra. Không thọ nhận nước bọt của kẻ khác tức là các căn thức đều thanh tịnh, không vướng vào tạp niệm, làm cho ta phiền não rối trí lên. Mục đích của kẻ xấu, của bọn tiểu nhân muốn ta phải bận tâm, nhưng ta không bận tâm thèm để ý mà ta cứ vô tư thì làm quái gì được ta? Muốn hại tâm linh, tâm hồn ta thì cũng  chỉ là công cốc mà thôi. Đời là như thế đấy, những cái gán cho người khác, không muốn cho mình thì cuối cùng mình phải thọ nhận. Vì lương tâm mình tự rằn vặt. Hãy vắt tay lên trán tự hỏi vì sao? Những cái mình không thích sao lại ném nó sang nhà hàng xóm? Phế thải cuả mình sả ra, sao mình không giữ mà ngửi mà lại ném sang cho người ta? Cái quy luật của tâm linh nó có tác dụng ngấm ngầm phản đòn lại như thế đó đấy, mới khổ kia chứ? Cái quan trọng là ta phải xoá bỏ tham sân si, xóa bỏ ghen tỵ đố kỵ thì mình vô tư sảng khoái mớu khoẻ mạnh được để mà thi hứng sáng tạo.

Ta không chiu thọ nhận đồ phế thải của ông hàng xóm ném cho ta, không thèm để đến. Tức là điều hạnh phúc lớn hơn cả cái gọi là thiên tài,   cho có kẻ cố tình ném  ra trước mặt ta. Ta  hãy nghe Phật mà bình thản đeo khẩu trang quét đi, nhưng tâm trí ta không để ý đến nó, tất cả chỉ là hư không trống rỗng.
Kẻ tiểu nhân hằn học ném phế thải sang,  tuy bàn tay có thể sạch sẽ nhưng tâm trí họ phải tự thọ nhận. Vì họ phải luôn nghĩ đến nó: “  Đồ phế thải“ Bởi sự hận thù, hằn học mà họ đã được nuôi dạy từ nhỏ theo kiểu trăm năm trồng người của ông Hồ Chí Minh. Thực chất là ý tưởng ăn cắp của Quản Trọng.

"Nhứt niên chi kế mạc như thụ cốc
Thập niên chi kế mạc như thụ mộc
Chung thân chi kế mạc như thụ nhơn
Nhứt thu nhứt hoạch giả, cốc dã
Nhứt thu thập hoạch giả, mộc dã
Nhứt thu bách hoạch giả, nhơn dã"
Tạm dịch:
"Kế một năm, chi bằng trồng lúa
Kế 10 năm, chi bằng trồng cây
Kế trọn đời, chi bằng trồng nguời.
Trồng một, gặt một, ấy là lúa
Trồng một, gặt mười, ấy là cây
Trồng một, gặt trăm, ấy là người"


Sự dửng dưng  lãnh cảm với tạp niệm trần căn là một chiến thắng cuả tâm thức. Làm được như vậy khó lắm các bạn ạ. Chỉ có những ngưòi với huệ căn lớn may ra mới làm được  thôi. Bọn tiểu nhân vô lại khó mà vượt qua  khỏi cưả ải này.Tâm làm chủ của thần linh, tâm không dính tạp niệm của danh vọng, tiếng tăm, điạ vị, tiền bạc, thù hận.Thì ta vẫn cứ vô tư mà sảng khoái. Tôi thích chí lắm, làm thiên tài hay không thiên tài cũng chả có ý nghĩa gì?

Tiếng để xú uế ô nhục vạn đại ngàn thu hay thiên tài vài thập kỷ như ông Hữu, ông Chinh, ông Viên, ông Diệu? Vì làm thơ viết văn nó là cái nợ của  tiền kiếp rồi. Không làm được tức là lòng ta không thanh tịnh, còn tham mùi phú quý danh vọng tạp niệm, hay tâm linh bấn loạn vì phiền não thì làm sao mà sáng tác được kia chứ. Thơ sẽ bị tắc tị vì cái tham vọng làm ta u mê lú lấp đi.

Hừm chán cho cái gọi là thiên tài, mà biết bao bọn tiểu nhân, hạ lưu vẫn thường mơ ước. Theo tôi: Ai cũng có thể trở thành thiên tài, nếu xoá bỏ tham sân si thù oán tạp niệm. Đấu tranh cho sự thật lẽ phải công bằng thì hy vọng bạn cũng trở thành thiên tài thực sự. Không phải là thiên tài rởm đâu nhé. Bạn nào không thực lòng mà cứ gán cho tôi cái gọi là thiên tài và bạn cũng là một thiên tài rồi, vì chỉ có bạn cứ thích mỉa mai công khích chê bai phỉ báng tôi. Bạn tài thật, nếu bạn có tài thì bạn có cách nào làm cho tôi chán ngán xấu hổ, tự ti, mặc cảm trong đầu đầy tạp niệm rối trí lên không? Và đừng làm thơ viết văn nưã, tức là bạn đã chiến thắng, bạn là anh hùng rồi. Nếu có bạn nào kiên nhẫn đọc hết cả bài này rồi mỉm cười thì cũng là một phần thưởng cho tôi. Nếu có bạn nào vì căm ghét vô cớ, cũng kiên nhẫn đọc hết rồi chửi, tìm câu chẻ chữ cũng chưa muộn. Nói có sách mách có chứng. Bạn tài thật. Tâm sự đủ rồi, tay tôi đã mỏi rồi. Và chờ xem tôi sẽ nhận cái gì đây? Sự im lặng cảm kích  hay những lời thoá mạ để trả ơn tôi?

Học Đòi Thân Lươn
tặng người nặc danh thư sinh vn

Thương hại kẻ u mê tăm tối
Đời sinh ra chó má vô luân
Hư thân mất nết tồi tàn
Nặc danh tên ảo chửi càn nói quanh

Hẳn con cháu lưu manh gà giống
Học cha ông quen giọng mọt đời
Cúc te cục tác hơn người
Bần nông khố rách một thời hiển danh

Trí tuệ kém mơ thành bá nghiệp
Ghế cao ngồi tấp nập cháu con
Đua chen các cửa bán buôn
Vưà la vừa chụp chui luồn đó đây

Cũng vênh váo ta đây chí sĩ
Cóc tiá hôi cũng nhảy luận bàn
Lăn qua lăn lại mấy màn
Thân lươn bao quản lấm bùn hôi tanh

Chửi thi sĩ tranh giành ảnh hưởng
Ra cái điều tư tưởng thanh cao
Giả vờ chữ nghĩa ba hoa
Lăng loàn quen thói mù loà phô trương

Thích kèn cưạ cha ông phóng đãng
Dạy con thơ nghiệp chướng sân si
Căm thù nhục thể ma chơi
Đầu trâu mặt ngưạ trọn đời lưu danh

Vểnh tai chuột lanh chanh lái xái
Viết vài câu chó đái nhặng bâu
Vo ve nhắng nhít dở trò
Thư sinh mượn tiếng búa dìu thị phi

Đã ngu thế còn đòi thi phú
Vác tai trâu giả bộ đàn  thơ
Già mồm chó sủa gâu gâu
Không gia mờ ảo đưá nào biết ông?...

12.3.2010 Lu Hà



Cóc Nhái Háo Danh

Nực cười cóc nhái  háo danh
Cha ky chú kiết u minh tồi tàn
M ỉa mai thi sĩ trần gian
Hồn thơ như lớp sóng thần tràn qua

Cuốn bao rác rưởi ma tà
Chôn loài quỷ đỏ ta bà trầm luân
Trải bao thập kỷ lăng loàn
Công an đảng trị bạo tàn bất lương

Mao Hồ mạo hóa chủ trương
Trở về núi đỏ rừng hoang buổi đầu
Âm u gió thét mưa sầu
Chim kêu vượn hú sóng trào biển khơi

Ngàn năm văn hiến mất rồi
Ngán sao cho lũ đười ươi học đòi
Mười năm còm cõi trồng cây
Trăm năm sự nghiệp trồng người  u mê

Dấu tay ném đá ê chề
Tiểu nhân vô sỉ tràn trề nước non
Đỉnh cao chó má lăng loàn
Cầu mong trí tuệ lớn khôn hơn người

Bần nông bao lớp đổi đời
Bon chen tư bản gà nòi đỏ trôn
Oán hờn sùi sụt nguồn cơn
Âm cung Tố Hữu cô hồn no nê

Lan Viên Xuân Diệu dầm dề
Thảm thơ dân tộc đề huề láng lai  ? ? ?

27.1.2010   Lu Hà



Mộng Làm Thi Sĩ

Hắn vẫn đó một tâm hồn quằn quại
Trong mê ly say loạn mộng cuồng mơ
Con cóc đen ngụp lặn giữa bao muà
Lớp sóng đỏ thuỷ triều dâng cộng sản

Vẫn Thi Khách một linh hồn hằn học
Đời sinh ra chỉ để biết hận thù
Cơn thác loạn vươn lên đầu thế kỷ
Gi ữa bày đàn trí tuệ mọc ngàn thu

Quen riả rói tranh giành loài điả đói
Chút hư danh hơi hám của tinh thần
Thân nhày nhụa tắm mình trong máu đỏ
Nhạc côn trùng rên rỉ điệu sầu than

Căm kẻ sĩ nát mình trong khát vọng
Trán thấp bè hắn đang nghĩ gì đây ?
Quyền bình đẳng đấu tranh vì giai cấp
Mộng cuồng thơ lai láng chảy vô loài

Muốn nở mặt hãy đến đây bái tạ
Lu Hà ta sẽ chỉ dạy vài đường
Tiên học lễ xóa dần tan nghiệp chướng
Để vinh quy hầu hạ chốn thiên đàng

Đảng ca tụng muôn dân mừng hỉ hả
Một nhà thơ như Thi Khách sinh ra
Đôi mắt sếch khát khao miền biển cả
Một trời thơ lồng lộng gió mưa hoà

Con cóc cụ tô son bồi sông núi
Thảm thơ xanh cuồn cuộn lớp huy hoàng
Quốc tử giám nêu danh hàng văn sĩ
Ánh hào quang văn bá bậc kiêu hùng.

7.1.2009 Lu Hà




Miệng Lưỡi Cú Diều

Trót đã sinh ra ở cõi đời
Mang dòng máu đỏ trái tim ngay
Khổ đau tủi nhục từng bươn trải
Uất hận trào dâng sóng dập vùi

Bỏ nước ra đi chẳng thẹn lòng
Quê hương  yêu dấu trọn tình thương
Bỗng dưng cay đắng trồi gan mật
Thành kẻ vô loài hận núi sông

Chúng rủa ta rằng quân bất lương
Bỏ cha bỏ mẹ bỏ quê hương
Không cam nhẫn nhục thân đày đoạ
Thân xác điêu tàn tan khói sương

Thăm thẳm trời xanh mây trắng bay
Nhìn về cố quốc lệ từng rơi
U mê tăm tối nghèo xơ xác
Mà vẫn kiêu căng mộng vẳng đời

Đố kỵ hẹp hòi vẫn nổi lên
So đo tính đếm lũ ươn hèn
Người hơn kẻ kém thèm danh vọng
Vú cả lấp mồm lũ cháu con

Trí tuệ đỉnh cao mối mọt đời
Phèng la trống mõ vẫn reo cười
Nấp trong bóng tối vì ơn Đảng
Ném đá dấu tay để hại người

Mượn tiếng phê bình dăm tứ thơ
Thanh tao đài các lũ văn nô
Hư thân mất nết nuôi thù hận
Đội đá bia đời lũ đảng nhơ

Ai đó làm thơ kể chuyện đời
Bao nhiêu chìm nổi kiếp bèo trôi
Khổ thân tâm não buồn nhân thế
Chúng miả mai rằng vì cái tôi…

Cái tôi tội nghiệp ở đâu ra
Nó ở trong lòng hay đảng ma
Nó nấp xa gần như bóng quỷ
Nó chui vào miệng kẻ gian tà

Con cháu ta đành thiệt mãi sao
Văn minh thời đại gi ữa sương mù
Trăm phương ngàn kế hòng ô nhục
Uốn lưỡi cú diều văn với thơ

28.12.2009 Lu Hà



Tẩy Chay Nặc Danh

Cha Hồ mẹ đảng sinh Cam
Vào đêm cách mạng tối tăm đất trời
Lớn lên Cam chẳng giống người
Hai chân dài vắn cong đuôi chạy dài

Một chân đảng tính độc tài
Chân kia giai cấp lạc loài đười ươi
Vác roi chuyên chính theo đòi
Nga Sô Trung Cộng từ thời Lê Nin

Ơ hay đàn đúm đảng viên
Rỉ tai mã tấu tuyên truyền sắt son
Buá liềm nhuộm máu giang sơn
Chó xồm Các Mác chui luồn đó đây

Mạo danh bản chất cáo cầy
Làm sao rửa hết nhục này ngàn thu?
Công khai Minh - Đức – Chí-Hồ
Đồng – Thanh - Duẩn - Thọ đều là ác dâm

Diễn đàn nặc danh nhẫn tâm
Gâu gâu sủa bậy gà hầm thịt quay
Ghi công đồng chí bấy nay
Thăng quan tiến chức tiền đầy hòm rương

Quít Cam giòi bọ côn trùng
Sinh sôi nảy nở thê lương giống nòi
Chính danh văn sĩ khắp nơi
Tẩy chay mật vụ lạc loài công an

Chú Thích: CAM: Công an mạng
11.8.2011 Lu Hà




Tự Xỉ Vả
gửi lão trắng đầu râu: Hiền Văn

Có ai lột mặt nạ này
Nó khinh tiên tổ cáo cầy chạy rông
Bạc đầu râu tóc trắng lông
Đười ươi khoác lác cờ hồng tung bay

Hiền Văn nhơ nhuốc mặt dày
Tôn vinh lão tặc đoạ đầy dân Nam
Hồ ly ngạ quỷ băm vằm
Buôn dân bán nước nhẫn tâm diệt nòi

Loăng quăng cóc nhái bọ giòi
Phản hồi nhí nhố trò cười thế nhân
Mỉa mai phỉ báng hiền nhân
Lai rai cắn xé chó săn sủa càn

Di truyền bản chất dối gian
Mác Lê Mao ịt vô luân lạc loài
Tung tăng lên mạng học đòi
Dằng dai sử đảng thị phi cú diều

Văn minh xã hội tiêu điều
Ngày tàn cộng sản sớm chiều mà thôi
Thăng Long mở hội con trời
Tần Hoàng Hán Đế lả lơi má hồng

Công hàm bán nước Văn Đồng
Hiền Văn văn hiến kỳ nhông tắc kè
Ho hen mũi dãi dầm dề
Dài râu tóc trắng ê chề nhục sao

Tự mình xỉ vả cộng nô
Theo đường kách mệnh mịt mờ Chí Minh.

Chú thích: Hiền Văn  đã nhẫn tâm lên mạng Internet
 phỉ báng nhà biên khảo sử cuốn" Thiên Niên Sử Thăng Long "

4.5.2012 Lu Hà




Vit Giời Lên Tiếng
gửi Trần Thiên Tâm và một  cam nặc danh

Tôi đồng ý giơ tay biểu quyết
Đồng chí Trần nói thật là hay
Lu Hà hắn cứ hăng say
Làm thơ chống cộng kiểu này khó coi

Tôi thấy hắn thơ dài dằng dặc
Như cái loa của bác ngày nào
Kiểu này vô hiệu cách nào
Mì tôm ngắn gọn dồi dào nhai luôn

Đành đểu cáng mượn tên của nó
Là công an mật vụ đảng trao
Phản hồi nhí nhố lao nhao
Miễn sao cuối tháng nhiều xu là mừng

Thơ nhàm chán dài dòng mắng mỏ
Lũ chúng ta sâu đỏ việt gian
Đảng mình vì nước vì dân
Ấm no hạnh phúc muôn vàn xương khô

Trần Thiên Tâm dở ngô dở ngọng
Sao chịu yên cay đắng bẽ bàng
Đảng ta trên cõi thiên đàng
Hồ Mao Lê Mác lâng lâng thiên bồng

Phải lên tiếng đại đồng thế giới
Có ba Tàu quyết chí tiến lên
Bao nhiêu của cải lợi quyền
Kiên trì bám chặt tài nguyên bán dần

Hãy suy nghĩ đừng nên viết nưã
Thơ như vè chán quá  đi thôi
Đọc không chịu nổi nưã rồi
Lan Viên Xuân Diệu một thời chưá chan

Anh Tố Hữu muôn vàn thương nhớ
Trần Thiên Tâm nức nở xót xa
Thiên tài chói lọi ngàn thu
Ếch ương cóc nhái bài ca u hoài...

Trần Thiên Tâm anh tài văn bá
Chẳng viết gì vì quá khiêm nhường
Thơ hay đâu dám phô trương
 Đầu râu tóc bạc giữa đường đi qua...

8.4.2012 Lu Hà









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét