Hồng Nhan Bạc Mệnh
cảm xúc thơ Nguyễn Gia Thiều bài 4
Trách chi Nguyệt Lão xa xôi
Tơ duyên ràng buộc mấy hồi tháo ra
Lôi thôi trong cõi sa bà
Phai son lạt phấn Hằng Nga thẹn thùng
Xôn xao Phi Yến hoàng cung
Ơn trên sủng ái tiệc tùng truy hoan
Hải đường ngây ngất chứa chan
Mẫu đơn ngào ngạt nồng nàn sương mai
Nụ xuân chúm chím nét ngài
Gió đông đùa cợt gót hài thướt tha
Xiêm nghê bồng đảo mượt mà
Xênh xang dạo khúc tình ca vang lừng
Tây Thi ẻo lả lưng chừng
Phù Tô cuồng dại vội mừng tấm thân
Bội hoàn lấp ló bần thần
Mây mưa mấy giọt khóa xuân liễu đào
Mặt rồng lồ lộ khát khao
Lửa hương nồng cháy dạt dào sớm trưa
Long sàng trướng rủ say xưa
Sân chầu ngơ ngác hay chưa bướm hồng
Bay lên tuyệt đỉnh non bồng
Vu sơn thần nữ ngóng trông nhân hà
Ước sinh con gái mọi nhà
Vinh hoa phú quý ngọc ngà giàu sang
Gần xa nô nức họ hàng
Cậy nhờ lo lót rỡ ràng hiển vinh
Hoa thơm mấy độ rung rinh
Phấn rơi nhụy rữa phận mình về đâu?
Xe dê dẫn dụ lá dâu
Năm canh khắc khoải đĩa dầu hư hao
Xót xa giọt lệ tuôn trào
Mảnh đời cung nữ mận đào phôi pha
Lầu vàng gác tía vào ra
Chị em lắm kẻ thiết tha đợi chờ
Đêm xuân mưa móc hằng mơ
Ngàn hoa khoe sắc hững hờ quân vương
Bõ chi cười gió cợt sương
Với tay ngon mắt yêu thương cửu trùng
Gần kề xa lại não nùng
Lòng băng dạ tuyết khốn cùng khổ đau
Trăm chiều chải chuốt chen nhau
Thời gian phủ bụi vàng thau hoen mờ
Soi gương vách quế ngẩn ngơ
Hồ sen bóng nguyệt lờ đờ cá bơi
Nghìn vàng sao được nụ cười
Hỏa phong đài đốt lệ rơi đôi hàng
Than ôi họa thủy phũ phàng
Đổ thành nghiêng nước bẽ bàng vua tôi
Vườn Tây thánh thót mây trôi
Gác Lâm Xuân nhạc mấy hồi Đình Hoa
Dập dìu yếm thắm quần thoa
Chí tôn vời vợi một tòa thiên hương
*Nguyên tác: Cung Oán Ngâm Khúc
4.2.2019 Lu Hà
Hồng Nhan Bạc Mệnh
cảm xúc thơ Nguyễn Gia Thiều bài 5
Nghìn vàng sen ngó nõn nường
Đố ai mua được một trường mộng xuân
Uốn cong nhựa chảy ra dần
Cho lăn lóc đá bần thần mới thôi
Chau mày nguýt nguyệt mấy hồi
Mùi hương vương giả thả trôi dập dờn
Lạc loài sơn dã đòi cơn
Ngắm tranh tỷ dực chập chờn áng mây
Liên thành ngọc bích ngất ngây
Hoa kia bướm nọ vui vầy thỏa thuê
Lầu oanh gác phượng dãi dề
Cam lòng thất tịch mà thề bách niên
Trọn đời mượn tiếng thuyền quyên
Hạt mưa đài các lạc miền đắm say
Công phu cũng lắm nghề hay
Biết bao nhiêu kẻ nhúng tay thùng chàm
Quen rồi càng thích càng ham
Càng yêu vẻ ngọc càng tham men tình
Tưởng đâu như bóng với hình
Nguồn ân tát cạn phận mình lẻ loi
Tưởng đâu cá nước mặn mòi
Ra điều rẻ rúng thiệt thòi vị ương
Bình tan trâm gãy thất thường
Tấm thân bồ liễu chẳng thương thì đừng
No mồi cá cũng lừng khừng
Móc câu cố nhử rửng rưng mặt rồng
Ngán thay số kiếp má hồng
Cung phi tỳ thiếp đèo bồng dở dang
Nhớ xưa tình thiếp với chàng
Quê hương đầm ấm dịu dàng thắm tươi
Thanh mai trúc mã hoa cười
Chôn nhau cắt rốn dong chơi phố phường
Nào ngờ đôi ngả yêu thương
Ma đưa quỷ dụ vào đường trầm luân
Cung đàn ai oán não nhân
Dùng dằng nên để hương xuân lữa thì
Lụa là gấm vóc tiện nghi
Tấm thân thừa thãi còn gì mà vui
Hang sâu lòng đã chôn vùi
Phòng tiêu lạnh ngắt sụt sùi giọt châu
Mưa phùn gió bấc canh thâu
Lược gương bẻ nửa đĩa dầu hư hao
Gối loan ướt đẫm nghẹn ngào
Dải đồng đứt đoạn má đào tàn phai
Bình minh ủ dột vóc mai
Chiều hôm thơ thẩn gót hài bơ vơ
Thâm khuê lạnh ngắt như tờ
Lầu Tần lã chã trăng mờ sương rơi
Buồn trông cửa biển ngàn khơi
Buồm ai thấp thoáng cuối trời xa xôi
Thuyền rồng hết đứng lại ngồi
Qúy Phi Hoàng hậu bồi hồi quân vương
Phận mình cung nữ thảm thương
Phế phi ruồng rẫy chán chường khổ đau
Ngán thay hoa bướm nát nhàu
Mây mưa quần thảo nhạt màu phấn hương
*Nguyên tác: Cung Oán Ngâm Khúc
5.2.2019 Lu Hà
Hồng Nhan Bạc Mệnh
cảm xúc thơ Nguyễn Gia Thiều bài 6
Đêm mong ngày nhớ hoài vương
Năm canh sáu khắc cố hương sụt sùi
Bóng đèn u tịch ngậm ngùi
Ngoài sân giá lạnh đất vùi dế giun
Chuông rền chớp giật mưa phun
Ngó qua song cửa mây đùn non xa
Còn đâu xiêm áo thướt tha
Nương thân vách quế xế tà tịch dương
Bởi tay Nguyệt Lão chủ trương
Chẳng xe thì chớ chân giường cột dây
Chim lồng cá chậu đọa đầy
Thâm nghiêm kín cổng tường xây lối về
Ngẩn ngơ nuối tiếc đê mê
Xuân đào năm ngoái tràn trề yến anh
Chim khôn cúc trái trên cành
Còn đâu cảnh cũ năm canh não nề
Hoa vầy ong bướm chán chê
Ký sinh vô vị dầm dề hóa công
Hoàng hôn rèm rủ phòng không
Đốt lò hương khóc mênh mông khói sầu
Bực mình muốn đạp gác lầu
Vầng trăng cô quạnh bóng câu muộn màng
Ôm cầm gảy khúc trễ tràng
Đông ri thảo mộc dở dang khối tình
Hiên tây ảm đạm điêu linh
Quảng Hàn hiu quạnh một mình Hằng Nga
Vén mây ngó khắp sơn hà
Cuốc kêu khắc khoải gia gia nhớ nhà
Oán hờn thay phận đàn bà
Dốc bình phấn mốc tiếng gà ỉ ôi
Da nhăn nhưng vẫn cố nhồi
Son khô móc cặn đứng ngồi chẳng yên
Hết thời thong thả phẩm tiên
Tay phàm hờ hững vô duyên chán chường
Vắng tanh hơi lạnh thê lương
Chênh vênh kim ốc bi thương hãi hùng
Buồn Vì hoa rụng não nùng
Soi gương biếm họa tận cùng khổ đau
Vân mồng ai biết trước sau
Hồng trần phủ bụi vàng thau lu mờ
Lân tinh đom đóm dật dờ
Nấm mồ vô chủ xác xơ bướm vàng
Bon chen quyền quý cao sang
Mỉa mai giấc mộng phũ phàng Nam Kha
Gốc hòe đàn kiến vào ra
Đêm vui ngắn ngủi xót xa kiếp người
Phấn son xiêm áo tả tơi
Phù dung bèo bọt về nơi bến nào?
Buồn trông cánh nhạn lao xao
Phong thư nhắn gửi sa vào vườn hoa
Kinh đô rơi lệ nhạt nhòa
Thương chàng Tô Vũ máu hòa sữa dê
Buồn nghe ngọn gió sơn khê
Vương Tường khăn lụa não nề bắc phương
Tỳ bà gảy khúc hoài hương
Hồng nhan bạc mệnh đoạn trường biệt ly
Phong tình cổ hận Kiều nhi
Ba chìm bảy nổi tương tri luống sầu
Chị em cam chịụ cơ cầu
Trải qua bao cuộc bể dâu não lòng
*Nguyên tác: Cung Oán Ngâm Khúc
6.2.2019 Lu Hà
Hồng Nhan Bạc Mệnh
cảm xúc thơ Nguyễn Gia Thiều bài 7
Dấn thân phù thể long đong
Mây trôi bèo dạt xuôi dòng trần ai
Ngây thơ nào biết chông gai
Oán hờn mang xuống tuyền đài thảm thê
Cao lương ngũ vị ê chề
Thà rằng thanh đạm hoắc lê ngọt bùi
Đời hoa lỡ để dập vùi
Biết đâu thảm họa sụt sùi khổ đau
Tiết trinh hương nhụy nát nhàu
Mỉa mai dải kết bạc màu phu thê
Chi bằng mộc mạc thôn quê
Đàn con ríu rít tràn trề xuân thu
Giai không tứ đại tình thù
Nương nhờ cửa Phật ngao du hải hà
Còn hơn lầu phượng gác ngà
Hoàng hôn hiu hắt xế tà tịch dương
Ngẩn ngơ ngắm bóng trên tường
Ngọn đèn leo lắt xuân hương lỡ thì
Nhủ lòng mai trúc đền nghì
Kiếp sau hẹn gặp tương tri quê nhà
Thuở còn hoa bướm đôi ta
Gần kề lối xóm mặn mà chứa chan
Dập dìu oanh yến nồng nàn
Nông phu vạm vỡ bần hàn kể chi
Ngờ đâu mặt sắt đen sì
Quan quân tuyển chọn cung phi xa gần
Thướt tha yểu điệu mỹ nhân
Thần dân háo hức quần hồng phổng phao
Sân rồng ngự uyển xôn xao
Trăm hoa khoe sắc bướm đào phởn phơ
Quân vương mệt mỏi sững sờ
Với tay vài nụ bơ vơ má hồng
Trà chuyên nước nhất phòng không
Năm qua tháng lại cỏ bồng héo hon
Đỏ hoe con mắt mỏi mòn
Chích chòe nhảy nhót véo von trêu đùa
Ai thương cái gái già nua
Ăn no vô vị còn thua mái gà
Cần chi mát mẻ lụa là
Đêm sương rầu rĩ túi da đầm đìa
Tốn công tỉa tót trau tria
Thầm quầng hốc mắt vằn tia máu bầm
Giọt hồng băng thấm lâm dâm
Giải sầu ca tiếu âm thầm châu sa
Niềm riêng tưởng nhớ quê nhà
Còng lưng chống gậy mẹ cha dối già
Nhỡ khi trời đất chia lìa
Nào ai đắp mộ dựng bia bên rừng
Mặt rồng sao vẫn rửng rưng
Tưởng trong gang tấc lưng chừng dở dang
Hẩm hiu cay đắng phũ phàng
Nửa đêm gà gáy mơ màng giao hoan
Ước ao chung gối Trần Đoàn
Bõ công khao khát nồng nàn ái ân
Làm cho bủn rủn toàn thân
Lúc nghiêng khi ngửa trống quân liên hồi
Bàn đèn chiến đứng
lại ngồi
Uốn lưng cho khéo con mồi cắn câu
Ngày mai quên cả buổi chầu
Canh ba giờ tý đĩa dầu hư hao
Bình minh gà gáy lao xao
Giơ tay quờ quặng nghẹn ngào lệ rơi
Vắng tanh kim ốc chơi vơi
Mấy năm chờ đợi rã rời long nương
Ngó lòng dẫu bẻ tơ vương
Sen vàng vẫn đó nõn nường còn đây
Nhớ thời chén ngọc vơi đầy
Loan bồng phượng bế vui vầy canh thâu
Mà nay đại bác thần châu
Cách xa mấy bước người đâu xa vời
Nhồi son chát phấn gọi mời
Ngày đêm hy vọng tiếng cười năm nao.
Xin hết
*Nguyên tác: Cung Óan Ngâm Khúc
7.1.2019 Lu Hà
Trung Hiếu Nghĩa Hiệp
cảm xúc thơ Nguyễn Đình Chiểu bài 1
Truyện Tây minh từng trang máu lệ
Đĩa dầu hao kể lể nguồn cơn
Chéo ngoe bốn biển oán hờn
Nhân tình thế thái chập chờn thế gian
Trai trung hiếu khôn ngoan hiển hách
Gái đoan trang tiết hạnh trau mình
Có người nhân đức thánh linh
Sớm sanh con trẻ thông minh hơn người
Lục Vân Tiên đất trời thăm thẳm
Chuyên học hành hai tám tuổi xuân
Sôi kinh nấu sử tinh thần
Võ công thâm hậu xa gần ngợi khen
Ba mươi sáu ban truyền côn cước
Ai dám bì thao lược anh hào
Sân Trình cửa Khổng lao xao
Tao nhân mạc khách đằng giao non bồng
Qủy Cốc Tử tinh thông dạy dỗ
Bậc tôn sư do dự tần ngần
Triều đình mở hội long vân
Cho con xuống núi lập thân buổi này
Danh rạng rỡ tiếng thày sáng chói
Chí làm trai trong cõi người ta
Nhưng trong khí tượng còn xa
Thiên cơ chẳng dám nói ra vội vàng
Thày xem quẻ khoa tràng trắc trở
Nên cho hai đạo chú phòng thân
Cẩm nang nhật nguyệt tỏ dần
Hết cơn bĩ cực tới phần thái lai
Phía trước mặt chông gai vực thẳm
Cuộc bể dâu thê thảm bi ai
Phong ba bão táp dằng dai
Hang hùm nọc rắn đường dài trầm luân
Con phải quyết dấn thân cát bụi
Dù cô đơn buồn tủi xót xa
Vùng lên chống chọi yêu ma
Ba chìm bảy nổi quan hà dặm băng
Thày trở lại hậu đàng an tọa
Tiên phân vân đại họa cớ sao
Sinh nghi tâm dạ nôn nao
Thiên cơ bất khả tài nào đoán ra
Đường công nghiệp còn xa dằng dặc
Hay vì con đức bạc tài sơ
Mẹ cha thao thức mộng mơ
Vinh quy bái tổ chờ cơ hội nào ?
*Nguyên tác: Truyện Lục Vân Tiên
8.2.2019 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét