Qua Miền Núi Harz
Cảm xúc thơ Goethe bài 141
Chuyến đi vào núi Harz
Có khác chi kền kền
Ma quái lạ thôi miên
Lớp sương mù buổi sáng
Những bóng hình chạng vạng
Lượn lờ đang say mồi
Mây khói mờ xa xôi
Linh hồn xưa u uẩn
Thương tấm thân lận đận
Ngược xuôi chốn nhân gian
Đỉnh núi cao ngút ngàn
Hỏi thăm người Thụy Sĩ
Hàng trăm năm an trí
Trù phú thật giàu sang
Cơn mưa rào sẵn sàng
Vùi dập bầy chim sẻ
Các bánh xe lăn nhẹ
Fortuna dẫn đầu
Tuyết lốm đốm chân cầu
Cá theo dòng chảy xiết
Balsam mùi tinh khiết
Dầu dưỡng của linh hồn
Trái tim đập bồn chồn
Sao trở thành chất độc?
Rắn rết từ hang hốc
Căm thù đã bao đời
Bóng tử thần trêu ngươi
Dọa người chưa từng trải
Chiều mùa đông quan tái
Văng vẳng nghe bên tai
Tiếng kèn thổi bi ai
Thổn thức đời du mục
Di gan tìm hạnh phúc
Họ đến từ phương đông
Cỏ xanh mướt cánh đồng
Bò ngựa tung tăng nhảy
Những căn lều bốc cháy
Bởi luật lệ bất công
Xác bồng bềnh trên sông
Chém giết thành cơn nghiện
Mạng người như con kiến
Điên loạn được trả thù
Rừng sâu gió âm u
Hang đá mùi ẩm ướt
Khỉ ôm nhau sướt mướt
Không mảnh vải che thân
Bầy cung nỏ hung thần
Săn bắn câu lạc bộ
Cặm bẫy giăng hầm hố
Xuyên qua các pháo đài
Chướng ngại vật chông gai
Bốn bề đầy nguy hiểm
Sương mai vừa mới điểm
Le lói ánh bình minh
Hỡi vương quốc quanh vinh
Biên giới hai đất nước
Trở lại nơi mộng ước
Cố hương mãi yêu thương
Với mối tình vấn vương
Qua nhiều đêm trằn trọc.
Nguyên tác:“Chuyến Đi Harz Vào Mùa Đông”
23.2.2021 Lu Hà
Thiên Nhiên
Cảm xúc thơ Goethe bài 142
Quang cảnh thật buồn cười
Họ rửa sạch trang trại
Bao vườn cây oan trái
Hoa bướm giận hờn chi?
Xa xa núi xanh rì
Những đám mây đang chạy
Cánh đồng đang bốc cháy
Làm nguội bằng ether
Người Hà Lan e dè
Sợ mất phong cảnh quý
Với tâm hồn tận tụy
Nên vội vàng vẽ ngay
Sự phấn khích hăng say
Trăm năm sau trả nợ
Thành phố thật đáng sợ
Nếu không có công viên
Với vẻ đẹp tự nhiên
Trái tim người khả ái
Những nỗi lòng tê tái
Ánh hào quang kim cương
Vàng bạc cũng thê lương
Với tòa nhà buồn tẻ
Nếu thiếu bầy chim sẻ
Chan hòa dưới nắng xuân.
Nguyên tác:“Phong Cảnh”
23.2.2021 Lu Hà
Thiên Thần Diễm Lệ
Cảm xúc thơ Goethe bài 143
Tôi có một thiên thần
Theo thời gian vĩnh cửu
Với những người thủ cựu
Sẽ còn nhạo báng hoài
Trong quán trọ trần ai
Nụ hôn của Jovis
Niềm riêng tư dấu kín
Con gái ở trong lòng
Tâm hồn được thong dong
Bảo đảm quyền lưu luyến
Mọi người đều chứng kiến
Thần nữ thích hoa hồng
Với đôi môi phập phồng
Cong tớn lên hút mật
Mùi hương thơm ngây ngất
Tường đá cũng nôn nao
Dưới ánh trăng xôn xao
Giải ngân hà long lanh
Muôn vì sao chân thành
Chúc phúc cho trần thế
Được bà bồng ông bế
Dẫn dắt mọi chặng đường
Ngợi ca khắp phố phường
Người vợ hiền chung thủy
Cha yêu thương tận tụy
Cấp dưỡng đủ nuông chiều
Nàng công chúa yêu kiều
Diễm lệ cao phẩm hạnh
Mẹ chồng không chê trách
Chị gái muốn yên thân
Khắp hương lân xa gần
Các cụ già ngưỡng mộ
Cuộc đời tôi thách đố
Số phận lại quay lưng
Lạnh lùng đứng dửng dưng
Người lái xe an ủi.
Nguyên tác:“Nữ Thần Của Tôi”
24.2.2021 Lu Hà
Bài Ca Khách Giang Hồ
Cảm xúc thơ Goethe bài 144
Anh là kẻ giang hồ
Nếm trải nhiều hoạn nạn
Khát khao tình lãng mạn
Tới đỉnh tháp thiên thai
Nỗi niềm chẳng nguôi ngoai
Mưa gió còn đày đọa
Vượt qua bao tai họa
Rừng rậm chốn biên thùy
Đón nắng chiều tà huy
Ánh trăng vàng cổ độ
Apollo phù hộ
Đôi cánh thần tự do
Giết con trăn khổng lồ
Tới đảo hoang ấm áp
quản chi nhiều bão táp
Trái tim Charitin
Ngọn lửa đỏ giữ gìn
Nhờ hồng ân Thiên Chúa
Chẳng cầu kỳ diêm dúa
Thẳng thắn thanh long đao
Dạng danh đấng anh hào
Bảo vệ nền công lý
Ngao du tìm tri kỷ
Với bạn hữu xa gần
Bất bình quyết xả thân
Vung kiếm lên tương trợ
Không chịu làm tôi tớ
Bầy quyền quý hôn quân
Chiến đấu vì nhân quần
Ấm no và hạnh phúc
Sông núi đang thúc giục
Biết bao kẻ đồng hành
Hẻo lánh tới kinh thành
Hay bùn lầy nước đọng
Xe ngựa tàu bè đóng
Tung hoành khắp đó đây
Casta vui vầy
Mùa xuân cùng sao Mộc
Jupiter Pluvius!
Soi sáng khắp trần gian
Athen có Pindar
Chàng thi sĩ can đảm
Trên võ đài ảm đạm
Trút hơi thở cuối cùng!
Nguyên tác:“Bài a Bão Táp Của Giang Hồ”
24.2.2021 Lu Hà
Cảm xúc thơ Goethe bài 145
Tàu của tôi chất hàng
Đêm nay dài dằng dặc
Không lẽ nào bế tắc
Can đảm bước chân đi
Nghe gió thổi thầm thì
Lao xao đàn cá lội
Ngọn hải đăng dẫn lối
Rồi đây sẽ ra sao?
Khắc khoải hồn nôn nao
Niềm vui hay bất hạnh
Số phận ai nỡ trách
Khát khao ngọn gió lành
Buổi sáng trời trong xanh
Như muôn hình vạn trạng
Thủy thủ đoàn hùng tráng
Hát bài ca ra khơi
Đàn hải âu tìm nơi
Cánh buồm phồng hơi thở
Ngọn lửa lòng chớm nở
Tình yêu cuối chân trời
Ánh mắt nhìn chơi vơi
Xót xa rơi giọt lệ
Nỡ nào người xử tệ
Tha thiết mối chân thành
Sợi tơ hồng mong manh
Ngần ngại gì kia chứ
Trái tim đừng dền dứ
Trên bến cảng vẫy chào
Nghe sóng vỗ nghẹn ngào
Nỗi buồn càng da diết
Chia ly hay vĩnh biệt
Thổn thức trên con tàu
Tròng trành ván rút cầu
Xót xa hồn cố quốc
Đau lòng con cuốc cuốc
Mỏi cổ cái da da
Đảo hoang đâu phải nhà
Lấy phiến đá lầm gối
Màn trời đêm u tối
Chiếu đất lạnh toàn thân
Nhìn ngơ ngác thất thần
Một màu đen xám xịt
Tương lai càng mù mịt
Bão tố sẽ diệt vong
Nắng mưa vẫn xoay vòng
Thuyền trưởng ra mệnh lệnh
Hy vọng thần định mệnh
Trên con tàu viễn dương.
Nguyên tác:“ Đi Biển”
25.2.2021 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét