Tôi
có đọc trên mạng, thấy có một nữ văn sĩ ly khai chống cộng. Chị ta viết hàng
loạt chuyện, trong đó có cuốn: “ Đỉnh cao chói lọi“. Thật ra tất cả các sách
chị ta viết ra tôi chưa đọc cuốn nào cả. Nhưng trên mạng cũng có người giới
thiệu sơ lược về cuốn: „Đỉnh Cao Chói Lọi“. Nghe giọng văn, đúng là giọng
cò mồi giả danh
chống cộng rồi. Chị ta cứ làm như ở hải ngoại người ta ngu hết
cả, người ta không hiểu cái giọng cò mồi này đúng là do bộ công an việt cộng
bày đặt cho? Hay tâm trang của người bị thất sủng bỏ rơi không còn cho ngồi dự
bàn tiệc, hết miếng đỉnh chung nên tức quá đá thúng đụng nia, theo kiểu du thủ
du thực đá cá lăn dưa dưới chân cầu ông Lãnh. Thơ văn thường có chính đạo,
vương đạo ngược lại là tà đạo, bá đạo nguy biện. Theo tôi chị Hương là kẻ đứng
giữa ngã ba đường với lối lập luận thiếu lo gic, bạ đâu nói đó miễn sao cho
sướng mồm hả cơn tức tối theo kiểu đàn bà Bắc Kỳ mà thôi. Tại sao chị căm ghét
công sản như vậy mà chị lại tôn vinh kẻ đã khai sinh sáng lập ra nó? Hồ Chí
Minh là: Đỉnh Cao Chói Lọi? Chói lọi cái con khỉ mốc. Mặc dù cuốn sách
này trong nước cấm lưu hành. Nhưng ở hải ngoại trình độ dân trí cao hơn rất
nhiều. Nên công an việt cộng mới cho bà Hương ra nước ngoài để in ấn thành
sách. Họ nghĩ chắc nó phù hợp với tinh thần chống cộng hỏa mù chăng?
Người
Việt ở hải ngoại người ta thông minh và khôn ngoan lắm. Người ta đã phải trả giá qúa đắt cho cái sinh mạng cuả họ để đổi lấy
hai chữ tự do. Kể đến hàng trăm hàng vạn người thân xác trôi ngoài biển đông.
Họ tiếp thụ nhanh nền văn minh nhân loại. Con cái họ
học hành đỗ đạt cao. Họ vươn lên thực sự từ hai bàn tay trắng và trí tuệ thông
minh của nòi giống gia đình họ. Ở đây không cần phải ba đời lý lịch trong sạch,
thành phần giai cấp công nhân có thân nhân tốt, miễn có tài có sức học thì nhà nước sở tại tạo
điều kiện cho họ. Chính quyền không hằn thù thành phần mà cố tình dìm đi tài năng
của thế hệ con cái thành phần địạ chủ, tư sản, quân cán binh chế độ Sài Gòn hèn
mọn như ở Việt Nam. Để cho đất nước thiếu nhân tài, sống trong cảnh ngu dốt lạc
hậu triền miên.
Người
cộng sản hay tung cò mồi, hư hư thực thực gian trá không biết đâu mà lường. Kẻ
thù của cộng sản thì phao tin là làm nội tình cho đảng. Bọn lính kín cò mồi cho
đảng thì lại phao tin là chống đảng, bỏ tù vờ vĩnh đày đoạ họ….Thật chả
ra thế nào cả. Tất cả các chiêu trò chỉ vì muốn bảo vệ nồi cơm của đảng, mà bọn
tay sai cam tâm thà chịu mù loà điếc lác, mưu mô bày trò khổ nhục kế để
bảo vệ đảng. Đảng thì sẵn sàng bán nước cho Tàu miễn là thằng Tàu nó biết cách
trị dân Việt để cho đảng sống dai như đỉa đói. Tự dảng khó xoay sở với 90 triệu
dân, trí thức thì hèn. Nên cần anh cu Tàu nó bảo kê bảo hộ cho..
Nhiều tên bút nô dư luận viên sẵn sàng cam tâm lính kín có mồi, tham gia các vụ đánh hôi, giả dạng côn đồ khủng bố nhân dân để mong được hưởng ân huệ, vẫn muốn sống hơn hẳn nhiều người hàng xóm nhà mình thế là hỉ hả lắm rồi. Đời người thì quá ngắn ngủi chờ cho đất nước thực sự thay đổi dân chủ như phương Tây thì tiêu mẹ cái đời mình rồi và vợ con mình rồi. Còn lâu lắm thà được đến đâu hay đến đó.
Nhiều tên bút nô dư luận viên sẵn sàng cam tâm lính kín có mồi, tham gia các vụ đánh hôi, giả dạng côn đồ khủng bố nhân dân để mong được hưởng ân huệ, vẫn muốn sống hơn hẳn nhiều người hàng xóm nhà mình thế là hỉ hả lắm rồi. Đời người thì quá ngắn ngủi chờ cho đất nước thực sự thay đổi dân chủ như phương Tây thì tiêu mẹ cái đời mình rồi và vợ con mình rồi. Còn lâu lắm thà được đến đâu hay đến đó.
Hồ Chí
Minh đã trở thành huyền thoại, nhiều người đã nhắm mắt cam tâm tôn thờ ông ta
như con chó của ông Pavlov trong phòng thí nghiệm. Bộ óc trai tim đã chai sạn
và thành thói quen rồi, phản xạ có điều kiện nó chỉ tiết ra dung dịch Hormonen khi
người ta nói về công lao trời biển của đảng và của ông Hồ. Kể cả bà Hương
là người mang tiếng là có học, nhưng bộ óc cuả bà ấy đã được đảng thuần hóa
huấn luyện theo những phản sạ có điều kiện từ đời tám hoánh nào rồi. Ổ cứng máy
tính đã nhiễm virus nặng thì nên bỏ quách đi đừng sửa chữa làm gì cho mất công.
Tôi và ông Hồ chẳng có ân oán cá nhân gì, với bà Hương thì càng không
quen biết. Tôi không căm thù ông Hồ hay có thành kiến cá nhân gì với bà Hương.
Tôi cũng kính trọng họ là những ngươì lớn tuổi, nhưng những sai lầm kém cỏi của
họ thì tôi không thể nào khâm phục được. Kẻ khác khâm phục và tôn thờ là
chuyện tự do của họ. Còn tôi không phục và không nhắm mắt tôn thờ là
quyền tự do cuả tôi. Theo tôi bà Hương nên viết cuốn: Đỉnh Cao Chói Lọi „
về nhà chí sĩ yêu nước từng làm tổng thống là cụ Ngô Đình Diệm. So sánh giữa cụ Diệm và ông Hồ thì cụ Diệm 10 phần, ông Hồ chỉ được 1 phần
thì làm sao mà chói lọi kia chứ?
Tôi không viết bài tục tĩu hay làm thơ qúa thô tục chửi bới, lăng mạ lăng hạ nhục họ làm cái quái gì? Mà chỉ muốn nói rõ một sự thật ông Hồ không thể là đỉnh cao chói lọi được mà chỉ có thể là đỉnh cao tăm tối. Bà Hương cố gắng hết sức già mồm chửi bới lăng mạ hạ nhục những hung thần lộ liễu của đảng như Duẩn,Thọ, Chinh v. v.. hay vài tên tướng tá công an dã man như Dương Thông, Trần Quốc Hoàn gì đó là kế tung hỏa mù để gián tiếp nâng bi bảo vệ ông Hồ mà thôi. Ngày xưa kế này người ta gọi là: „Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương“ - Ngoài mặt thì làm việc này, bên trong ngầm làm việc khác . Công khai sửa chữa Sạn Đạo nhưng lại bí mật vượt qua ngả Trần Thương mà ngày xưa Hàn Tín đãl àm để giúp Lưu Bang, đánh úp Tam Tần là chư hầu của Sở bá vương. Giống như bà Hương chửi đảng nhưng mục đích chính lại là nâng bi ông Hồ. Vì ông Hồ mới chính là nguyện nhân của mọi tội ác, thảm hoạ mất nước thì lại được viết lên thành công lao hạng mã. Mà ông Hồ có phải là ông Hồ như bà Hương tô vẽ đâu. Y là Hồ Tập Chương người Đài Loan do cục tình báo Hoa Nam cài vào để lèo lái cách mạng Việt Nam và nắm đầu đám yêu ma thảo khấu vô học vô thần.
Tôi không viết bài tục tĩu hay làm thơ qúa thô tục chửi bới, lăng mạ lăng hạ nhục họ làm cái quái gì? Mà chỉ muốn nói rõ một sự thật ông Hồ không thể là đỉnh cao chói lọi được mà chỉ có thể là đỉnh cao tăm tối. Bà Hương cố gắng hết sức già mồm chửi bới lăng mạ hạ nhục những hung thần lộ liễu của đảng như Duẩn,Thọ, Chinh v. v.. hay vài tên tướng tá công an dã man như Dương Thông, Trần Quốc Hoàn gì đó là kế tung hỏa mù để gián tiếp nâng bi bảo vệ ông Hồ mà thôi. Ngày xưa kế này người ta gọi là: „Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương“ - Ngoài mặt thì làm việc này, bên trong ngầm làm việc khác . Công khai sửa chữa Sạn Đạo nhưng lại bí mật vượt qua ngả Trần Thương mà ngày xưa Hàn Tín đãl àm để giúp Lưu Bang, đánh úp Tam Tần là chư hầu của Sở bá vương. Giống như bà Hương chửi đảng nhưng mục đích chính lại là nâng bi ông Hồ. Vì ông Hồ mới chính là nguyện nhân của mọi tội ác, thảm hoạ mất nước thì lại được viết lên thành công lao hạng mã. Mà ông Hồ có phải là ông Hồ như bà Hương tô vẽ đâu. Y là Hồ Tập Chương người Đài Loan do cục tình báo Hoa Nam cài vào để lèo lái cách mạng Việt Nam và nắm đầu đám yêu ma thảo khấu vô học vô thần.
Tôi chỉ muốn phát biểu suy tư của mình một cách trung thực trong thơ
văn. Từ cái nhìn khách quan của một người tri thức có lương tâm kẻ sỹ mà thôi.
Nếu có ngươì bảo tôi không phải là trí thức vì chẳng có bằng cấp quái gì thì
cũng chẳng sao. Tôi cũng chẳng cần kiếm chác lợi nhuận gì, và tôi được cái gì?
Cho nên theo tôi giọng văn của bà Hươngtrong cuốn „Đỉnh cao chói lọị“. Đúng là
giọng văn cò mồi cuả kẻ chấp nhận khổ nhục kế để làm việc cho đảng. Tôi chỉ đọc
qua nhà văn Long Điền giới thiệu sơ qua về tác phẩm và có trích dẫn những
đoạn văn của bà Hương mô tả về tâm trạng của ông Hồ với cô Xuân nào đó là tôi
đã thấy ngán ngẩm rồi. Tôi cũng chẳng cần tò mò hay rỗi hơi để đọc
làm gì? Người ta đã đăng truyện đó trọn bộ trên mạng. Nghe nói còn dịch
tràn lan ra lắm thứ tiếng Anh, Pháp, Đức v.v.. nữa. Lại còn được giải thưởng hẳn hoi do chính phủ Pháp trao tặng. Thôi mặc kệ
họ mấy ông Tây bà Tây mũi lõ hiếu kỳ, họ đâu biết cái thứ ranh mãnh ba láp cuả
ngườiViệt Nam. Nghe người ta phỏng vấn thấy bà Hương cũng có vẻ chống cộng hăng
lắm. Lại còn nhắn nhủ với những chiến sĩ dân chủ ở quốc nội rất tha thiết. Nhưng tác phẩm đỉnh cao chói lọi là để
làm gì? mục đích gì? Mục tiêu cuốn sách có thực lòng
chống cộng, chống kẻ ác, chống kẻgây ra nạn diệt chủng không? Vì sao bà Hương lại chọn ông Hồ là
nhân vật chính trong truyện ?
Với trích dẫn cuả nhà văn Long Điền thì bà Hương viết về ông Hồ là
người đa tình đa cảm lắm. Thật chẳng giống ông Hồ độc tài, tàn bạo, hoang
dâm chút nào cả. Phê phán tố cáo tội lỗi của ông Hồ với nhân dân với lịch sử
nhân loại hay chỉ để tô son đánh bóng cho ông Hồ? Đọc qua bài viết cuả Long
Điền là tôi đã chán bà Hương rồi và hỏi mình còn đọc để làm gì? Mới đây
là cuốn „Bên Thắng Cuộc“ của ông nhà báo Huy Đức gìđó cũng với thủ đoạn cò mồi
tương tự. Cuốn sách của Huy Đức không nói lên được cái bản chất phi nghĩa của
cuộc chiến tranh giải phóng miền Nam do đảng cộngsản và ông Hồ phát động, ngoài
kể lể con cà con kê những chuyện lừa lọc nham hiểm ám toán tranh quyền đoạt lợi
triệt hại lẫn nhau của giới chóp bu cộng sản. Huy Đức không nói được lên cuộc
chiến đấu vệ quốc vĩ đại của quân lực cộng hòavà nhân dân miền Nam Việt Nam
trước nạn xâm lăng của bè lũ đánh thuê cho đếquốc xã hội. Mình đâu dễ ngu mà
tin vào vài thứ biạ đặt nhảm nhí hay trò xảo thuật hư cấu của ông Đức bà Hương.
Tất nhiên cũng có một nửa sự thật được bưng bít dấu kín hàng thập kỷ, nay mới
được dịp bung ra để mua lòng bạn đọc. Nên tôikhông đọc và cũng chẳng cần truy
tìm trên mạng để đọc làm gì? Bởi vì tôi khôngđến nỗi là một thằng ngu mà cứ cắm
cúi đọc những thứ vô bổ thừa thãi. Trong khiđó sách vở cần thiết bồi bổ cho vốn
kiến thức trí tuệ mình đâu có thời gian mà đọc, tiếc lắm thay, tuổi đời thì có
hạn.Tôi có hai bài thơ viết về bà Hương.
Tôi nói toạc ra như vậy có trúng tim không, haytôi là kẻ hồ đồ
nhận xét láo oan uổng cho bà Thu Huơng và ông Huy Đức? Nghe nói bà Hương ở Việt
Nam cũng phải đi tù, bị công an làm tình làm tội. Giá bà đừng viết cuốn đỉnh
cao chói lọi thì tôi sẽ kính phục ngưỡng mộ bà hơn. Nếu tôi viết sai, nhận xét
nhầm thì mong bà tha lỗi cho .
ngày 3.8.2009 Lu Hà
Xin
Chị Đừng Viết Nữa
Nghe chị
Thu Hương cũng viết văn
Cái tài
ngoáy đít kiếm cơm ăn
Sáu mươi
năm lẻ xuân vừa tái
Theo đóm
ăn sương buổi xế tàn…
Giả đò
chống cộng cũng như ai
Vừa chống
vừa che rõ mặt này
Quốc
ngoại đồng bào ve vãn khách
Luồn trôn
bôi nhớt đã quen tay
Cuộc thế
bây giờ đã đổi thay
Kìa ai
ngái ngủ giữa ban ngày
Đỉnh cao
chói lọi văn bồi bút
Chồn cáo gìa
nua hẳn lỗi thời…
Kẻ ấy Hồ
Ly lỡ khắc tinh
Tội nhân
thiên cổ hận trời xanh
Ngàn thu
u ám vào xương tủy
Cố đấm ăn
xôi đánh bóng hình
Viết sách
mua vui để gạt đời
Khóc
thương chế độ đám ma chơi
Bao năm
theo đảng cho tàn phế
Pháo mã
tượng xe đã mất rồi…
Thí tốt
qua sông giữ tướng bà
Bàn cờ
canh bạc với ma Hồ
Công an
việt cộng trò ma quái
Gửi chị
Thu Hương khéo nõn nà…
Tớ cũng
chân thành nhắn mấy câu
Gửi người
cuồng tín nuối trăng hoa
Văn
chương lèo lái cho ai thế
Hải ngoại
dân mình đâu dễ ngu?
3.8.2008
Lu Hà
Đỉnh Cao Tăm Tối
Cậy có tí
văn chương bồi bút
Trường
Nguyễn Du chăm chút tôi đòi
Sông pha
giữa chốn bụi đời
Kiếp thân
nô bộc lạc loài biết chưa?
Ra hải
ngoại bôn ba kiếm chác
Giọng Thu
Hương cục tác đong đưa
Gà già ăn
quẩn cối ma
Bôi tro
trát phấn mặt thoa da mồi
Thân xác
đó một thời dê cáo
Tiếc làm
chi thảm hoạ lầm than
Lão già
hãm dục cô thân
Hư danh
đạo đức sói mòn tuổi xanh
Nay có kẻ
răng nanh mỏ đỏ
Lưỡi cú
diều tráo trở nịnh khen
Cả đời
yêu nước đua chen
Tội nhân
thiên cổ đàn em gánh giùm
Khéo đun
đẩy giật giàm bấu víu
Vững lòng
tin phe lũ lọc lừa
Theo đòi
chủ nghĩa ba xu
Cúc cung
tận tụy ngọn cờ đảng treo
Cơn sóng
hận vụng chèo khéo chống
Nhiệm vụ
trao chiêng trống ly khai
Mưu toan
kế sách con bài
Nửa trong
thì đỏ nửa ngoài thì xanh
Chửi mấy
đứa tội danh sẵn có
Lũ đàn em
chó má côn đồ
Thông tin
dư luận mơ ồ
Không che
được nữa a lô thẳng thừng
Khổ nhục
kế qua sông cứu Chúa
Vẫn mẹo
xưa tà đạo mưu gian
Đỉnh cao
chói lọi cò văn
Văn
chương hiện thực điếm đàn nhục thay.
3.8.2009
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét