Thơ Anh
Viết Cho Em
Tri ân Trần
Thu Hà ngâm thơ
Thơ anh
viết em ngâm là đủ
Trái tim
hồng nhắn nhủ sầu thêm
Cửa lòng
hé mở trăng thềm
Hàng Nga
sõng sượt say mềm giăng tơ
Người thục
nữ hương mơ ngây ngất
Giọt sương
buồn phảng phất mây bay
Tâm hồn
thi sĩ thẳng ngay
Cần chi
thiên hạ giãi bày bằng like
Mặc kệ họ
muốn nghe cũng được
Không
gian này thân thuộc của chung
Nôn nao
sóng vỗ chập chùng
Thuyền du
bến ái hẹn cùng mỹ nhân
Cây cù mộc
tần ngần trong gió
Đã bao
phen giông tố phũ phàng
Phụng
hoàng ai oán dở dang
Cung đàn
Tư Mã khóc nàng Văn Quân
Thơ thổn
thức trầm luân bể khổ
Dòng
Hương Giang núi ngự thiên tư
Cam lổ hiển
lộ chân như
Lửa chài
hiu hắt ngần ngừ liễu buông…!
10.12.2016
Lu Hà
Anh cần
giải thích cho Trần Thu Hà biết về cái gọi là thưởng thức văn thơ nghệ thuật.
Anh làm thơ tặng em và em ngâm đáp lễ tri ân. Như vậy là đủ giữa cá nhân với cá
nhân tình cảm riêng tư văn nghệ sĩ. Thiên hạ họ cũng nghe và nghe rất đông làm
sao em biết được? Chỉ có chủ trang
facebook là biết được tổng số lượt người nghe. Em đừng vì cái số like mà lầm tưởng
em ngâm không hay, hay thơ anh dở, nên ít người truy cập.
Em phải tự
tin về tài năng của em. Anh làm thơ và em cảm động ngâm lên là đủ rồi. Xuất
phát từ tấm lòng trái tim của mình, trí thông minh và cảm thụ văn chương. Em
không cần a dua chạy theo số lượng like phù phiếm. Cảnh giác bây giờ thiên hạ họ
mắc chứng lâm sàng khủng khoảng giá trị, nhiều người không có khả năng phán
đoán hay dở xấu tốt chân thiên mỹ. Chính họ cũng không biết họ là ai? Họ khóc
rưng rức hơn khóc mẹ ruột về một sao ca sĩ Nam Hàn nào đó. Họ mụ mẫm hết cả lý
trí.
Nhiều người
nhàn rỗi còn lập ra danh sách nhà thơ theo cái nhãn quan tầm hiểu biết hạn hẹp
của mình. Em đừng bận lòng quan tâm nếu không có tên anh trong đó. Các trang
blogs của anh có tới hàng chục vạn lượt ngưòi xem, đông như kiến cỏ, có khi con
số lên tới triệu người, hãy vào thử mà
xem anh không nói ngoa bốc phét đâu, nhưng họ không dám comment hay bình phẩm. Bình
đúng khen đúng anh vui, anh cám ơn. Còn bình láo, nhận xét linh tinh trình độ
kém èo uột muốn làm ông kễnh bà kễnh cả với anh, có khi còn bị anh mắng cho bạc
mặt, anh mắng bằng thơ trào phúng nhạo báng lại đó.
Vậy em cứ
yên tâm mà ngâm thơ anh cho anh nghe là đủ. Anh vui thì em mừng. Em cần anh vui
hay em cần thiên hạ vui. Trước tiên anh vui sau mới đến lựợt thiên hạ. Anh vui
mà thiên hạ chẳng vui thì đã chết ai? Thiên hạ vui mà anh ngao ngán thì em bị
thiệt. Anh không còn hứng cảm thi phú với em. Nên em nên tận dụng lợi thế là biết
ngâm thơ, và duyên dáng có sẵn để làm đẹp lòng thi nhân. Mai này cùng về quê
huơng vĩnh hằng còn chút tình chút kỷ niệm trần gian ôn lại cho vui. Nhiều người
biết ngâm thơ nhưng bỏ lỡ cơ hội với anh, rồi cũng qua đi một kiếp đời băng gía
quạnh hiu.
Anh nói như vậy có đúng có chí lý không?
-Trần Thu Hà: “ Em Thích thì ngâm thôi chứ chẳng phải vì ai cả, em không để ý người ta có lai hay có thích hay không, với em chỉ là được trải lòng cùng thơ chỉ đơn giản vậy thôi“
Tâm Hồn Rộng Mở
Anh nói như vậy có đúng có chí lý không?
-Trần Thu Hà: “ Em Thích thì ngâm thôi chứ chẳng phải vì ai cả, em không để ý người ta có lai hay có thích hay không, với em chỉ là được trải lòng cùng thơ chỉ đơn giản vậy thôi“
Tâm Hồn Rộng Mở
viết tặng
Trần Thu Hà
Ôi Thiên
Chúa! Tâm hồn rộng mở
Trải lòng
xuân thục nữ ngâm thơ
Ao nhà cá
lội lờ đờ
Líu lo
chim hót đôi bờ liễu buông…
Gót sen dạo vườn hồng chan chứa
Nàng Hằng Nga chăm chú lắng nghe
Vén mây hạ giới say mê
Quỳnh hương ngào ngạt tràn trề hoan ca
Người thi sĩ mặn mà thế kỷ
Hội giao đài ý vị nhân sinh
Ngất ngây vũ trụ tự tình
Long lanh ánh nguyệt thần linh dạt dào
Nghe gió thổi xôn xao lá rụng
Buổi hoàng hôn rúng động trái tim
Bồn chồn xao xuyến cánh chim
Tự do mải miết đi tìm nơi nao?
Xứ xở lạ nghẹn ngào thổn thức
Hoa tuyết rơi rạo rực lòng người
Ngẩn ngơ xa lắc chân trời
Tương tư ái mộng trọn lời nước non…!
11.12.2016 Lu Hà
“Em Thích thì
ngâm thôi chứ chẳng phải vì ai cả, em không để ý người ta có lai hay có thích
hay không, với em chỉ là được trải lòng cùng thơ chỉ đơn giản vậy thôi”
Một câu nói có gía trị nhân sinh tâm lý học. Một tâm hồn
thanh cao rộng mở, cao thương hải hà đẹp vô cùng, đáng để cho anh Lu Hà viết
thành một bài thơ lắm.
Vậy là em đã có bài thơ của anh tặng đáng gía hơn trăm
cái like vô duyên của những kẻ háo danh thích a dua hới mưng. Thơ anh tặng em
còn để lại đời, còn những cái like chỉ là niềm vui thoảng qua rồi tan thành mây
khói. Kể ra có tí like cũng tốt không có cũng chẳng sao, cái quan trọng là mình
sống sao cho đẹp mình hiểu mình hiểu tài năng nghệ thuật của mình và tâm hồn
thi nhân.
-Trần Thu Hà:“Dạ cảm ơn anh đã xem trọng. Em chỉ biết mình rất hạnh phúc khi được cất lời ngâm, tâm hồn em rất thanh thản và em biết mình không cần gì hơn nữa“
Trần Thu Hà , em nói hay lắm, làm anh xúc động và có thơ luôn:
-Trần Thu Hà:“Dạ cảm ơn anh đã xem trọng. Em chỉ biết mình rất hạnh phúc khi được cất lời ngâm, tâm hồn em rất thanh thản và em biết mình không cần gì hơn nữa“
Trần Thu Hà , em nói hay lắm, làm anh xúc động và có thơ luôn:
Tâm Hồn Em An Lạc
Tri ânTrần Thu Hà ngâm thơ
Tâm hồn em an lạc
Còn thú gì vui hơn
Nghe sóng vỗ chập chờn
Biển hoàng hôn hết giận
Thần linh mừng tinh tấn
Đáy nước tình lả lơi
Sóng sánh Hằng Nga cười
Cho hồn anh tĩnh tại
Sưởi cõi lòng tê tái
Nơi phương trời xa xôi
Hết đứng rồi lại ngồi
Cánh chim sầu cố quận
Mang bóng hình vương vấn
Cánh đồng làng mây bay
Trải bao nỗi đắng cay
Chưa hết mùa mưa nắng
Thời gian dài đằng đẵng
Thương nhớ vọng hoài âm
Réo rắt cung đàn trầm
Giọng ca ngâm cao vút
Gió đông buồn hun hút
Bông tuyết thôi tả tơi
Ngậm ngùi nước mắt rơi
Thơ cảm ơn em gái !
11.12.2016 Lu Hà
-Trần Thu Hà: “Hi hi.. Anh tài thật kiểu gì cũng ra thơ, cảm ơn Anh rất nhiều, em rất vui “
-Trần Thu Hà: “Hi hi.. Anh tài thật kiểu gì cũng ra thơ, cảm ơn Anh rất nhiều, em rất vui “
Tình Thơ Qua Mất Rồi
tri ân Trần Thu Hà ngâm thơ
Kiểu gì anh cũng bắt
Theo nhịp thở lời ca
Quảng Hàn chị Hằng Nga
Xao xuyến nghe em hát
Tâm hồn anh khoáng đạt
Rộng mở tấm chân thành
Cánh én bầu trời xanh
Tìm xuân chân trời lạ
Chiều hoàng hôn ẻo lả
Thơ thẩn dạo gót sen
Trái tim người thục nữ
Xào xạc lá vàng bay
Mùa đông nào ai hay
Lã chã hạt mưa bay
Hồ ao buồn lá rụng
Rạng liễu giọt sầu cay
Ngổn ngang ngọn cỏ may
Bếp lửa lòng lắt lay
Củi rơm nhen nhóm khói
Em ngóng đợi chiều nay
Chuyến tàu đêm vội thay
Còn khách nào bỏ lỡ
Bến đò thuyền chẳng có
Tình thơ qua mất rồi…!
11.12.2016 Lu Hà
-Trần Thu Hà: “Hi hi ..rất tuyệt vời tình hay ý đẹp “
Lời thơ anh viết câu chữ mộc mạc giản dị ngôn ngữ rất Việt Nam. Nhưng ý tứ trong đó ấn chứa sâu sa trân trọng tri ân giận hờn nhân tình thế thái bạc bẽo hững hờ…. Gía có ai viết bài thơ như vậy anh sẽ bình luận luôn diễn giải phong phú rất oách. Nhưng không lẽ mình làm thơ ra lại tự bình? Người Việt và Tàu xưa nay không có ai làm vậy họ cho rằng vừa đá bóng vừa thổi còi, con mèo khoe mèo dài đuôi. Tóm lại người Việt vẫn còn nhiều hạn chế về ý nghĩa của văn chương? Tại sao con người ta nên viết văn làm thơ? Họ coi thơ như là cái gì chiếm hữu báu vật để thi đua xét nét kò kè so sánh tài năng hơn thua mà chưa biết thả hồn mình vào cảnh giới an bình thưởng lãm. Có người còn mơ mộng thà có một bài thơ thiên thu bất hủ để đời còn hơn viết nhiều như cỏ rác. Nói như vậy là vô học thiếu biện chứng pháp lô gich học. Văn ôn võ luyện nếu không năng huân tập, tu luyện rèn luyện hàng ngày. Lười biếng còn mơ mộng một bài thơ thiên thu bất hủ cho tỏa mãn cái óc tham lam bất tài háo danh của mình.
Người ta có thể tự làm thơ tự diễn giải ý nghĩa bài thơ mình viết ra cho mọi người hiểu và cùng vui đâu phải là chuyện khoe khoang? Vì tâm lý nhỏ nhen của người Việt như vậy nên anh chưa dám tự bình nhiều về thơ anh. Chỉ mới có bình thơ Giang Hoa, vì có thơ anh họa nên bình luôn cả hai.
Anh hy vọng có ai ham hiểu biết tấm lòng cởi mở như nữ thi sĩ Vanessa Le hỏi anh ý nghĩa một bài thơ và anh viết bài bình luận bình giảng luôn : Không Lẽ Ta Lại Hững Hờ. Bên cạnh đó cũng có những kẻ tiểu nhân xấu tính do ghen tuông khi anh làm thơ tặng một cô gái. Cậu ta vờ vĩnh hỏi anh ý nghĩa bài thơ hy vọng anh không trả lời được để bóc mẽ xỉ nhục anh cho là anh làm thơ vớ vẩn vô nghĩa. Anh biết bụng dạ tiểu nhân của cậu thanh niên này nên tương kế tựu kế anh viết luôn một bài bình lâm ly rất oách về một cô gái Tầm Dương. Và anh dứt khoát không cho cậu này vào danh sách bạn bè nối kết trên facebook để rình mò anh làm thơ comment bây, tốn thời gian xóa. Cậu ta tức tối lu loa vu cáo anh gìa rồi còn dâm dê, làm thơ tình tán tỉnh gái tơ không biết xấu hổ.
- Trần Thu Hà: “ Anh hiểu vậy thì tốt rồi, để ý làm gì người không hiểu anh là trưởng bối chấp nê chi hậu bối nhỏ nhoi, anh cứ nói ra hết những gì anh suy nghĩ, ai hiểu sẽ hiểu, ai không hiểu thì cũng không vấn đề gì mà anh, đúng không, anh thích cứ bình thơ của mình vì nói thật nếu anh không nói ra những người kiến thức hạn hẹp như em làm Sao hiểu thấu và diễn ngâm cho tốt được, vậy nên anh cứ nói thoải mái em và mọi người sẽ đọc thôi sẽ không có ai bảo gì đâu“
Anh bàn luận thế cho thỏa mãn cái thú văn chương thích suy tư cảm nhận của anh. Chứ chả sân hận gì. Ở đời cứ cái gì viết ra là xong là nhẹ nhõm. Không viết ra mới khổ tự mình tích trữ mãi sẽ thành ung nhọt u biếu trong đầu trong tâm hồn mình sinh ra nóng nảy cáu gắt là dại. Về lĩnh vực tâm linh văn chương bình luận này anh viết tính ra cũng gần 1.000 bài rồi. Chả có ai đủ sức thời gian đọc hết tất cả. May có máy tính anh bảo quản được hết. Với lối viết có gì nói thế huỵch toẹt thẳng thắn không dối trá luơn lẹo và chả kiêng dè, và sợ mất lòng ai, Dù có khó chịu bất bình, anh cũng mặc vì anh chỉ tôn thờ sự thật. Nên thành thử anh gieo vào lòng nhiều người phụ nữ những muộn phiền u uất. Còn anh thì lại an nhiên tự tại, tâm hồn thanh thản phơi phới. Anh biết họ khổ tâm và buồn lắm. Anh Lu Hà đối xử với mình rất tốt, rất qúy mình. Tại sao mình khờ vậy dại dột với thiên hạ mà để anh ấy lạnh lùng bỏ đi. Dù anh ấy không giận không ghét nhưng cảm hứng thơ cũng tiêu tùng. Vì thi nhân tâm hồn người ta khác lạ lắm, nên phải biết trân trọng gìn giữ.
Biết làm sao anh để bụng thì anh khổ, nói ra thì người khác khổ tâm. Vậy anh cứ nói ra viết hết tất cả ra đàng hoàng bằng giấy trắng mực đen cho lòng anh thanh thản mà vui với thơ ca văn học.
Lời thơ anh viết câu chữ mộc mạc giản dị ngôn ngữ rất Việt Nam. Nhưng ý tứ trong đó ấn chứa sâu sa trân trọng tri ân giận hờn nhân tình thế thái bạc bẽo hững hờ…. Gía có ai viết bài thơ như vậy anh sẽ bình luận luôn diễn giải phong phú rất oách. Nhưng không lẽ mình làm thơ ra lại tự bình? Người Việt và Tàu xưa nay không có ai làm vậy họ cho rằng vừa đá bóng vừa thổi còi, con mèo khoe mèo dài đuôi. Tóm lại người Việt vẫn còn nhiều hạn chế về ý nghĩa của văn chương? Tại sao con người ta nên viết văn làm thơ? Họ coi thơ như là cái gì chiếm hữu báu vật để thi đua xét nét kò kè so sánh tài năng hơn thua mà chưa biết thả hồn mình vào cảnh giới an bình thưởng lãm. Có người còn mơ mộng thà có một bài thơ thiên thu bất hủ để đời còn hơn viết nhiều như cỏ rác. Nói như vậy là vô học thiếu biện chứng pháp lô gich học. Văn ôn võ luyện nếu không năng huân tập, tu luyện rèn luyện hàng ngày. Lười biếng còn mơ mộng một bài thơ thiên thu bất hủ cho tỏa mãn cái óc tham lam bất tài háo danh của mình.
Người ta có thể tự làm thơ tự diễn giải ý nghĩa bài thơ mình viết ra cho mọi người hiểu và cùng vui đâu phải là chuyện khoe khoang? Vì tâm lý nhỏ nhen của người Việt như vậy nên anh chưa dám tự bình nhiều về thơ anh. Chỉ mới có bình thơ Giang Hoa, vì có thơ anh họa nên bình luôn cả hai.
Anh hy vọng có ai ham hiểu biết tấm lòng cởi mở như nữ thi sĩ Vanessa Le hỏi anh ý nghĩa một bài thơ và anh viết bài bình luận bình giảng luôn : Không Lẽ Ta Lại Hững Hờ. Bên cạnh đó cũng có những kẻ tiểu nhân xấu tính do ghen tuông khi anh làm thơ tặng một cô gái. Cậu ta vờ vĩnh hỏi anh ý nghĩa bài thơ hy vọng anh không trả lời được để bóc mẽ xỉ nhục anh cho là anh làm thơ vớ vẩn vô nghĩa. Anh biết bụng dạ tiểu nhân của cậu thanh niên này nên tương kế tựu kế anh viết luôn một bài bình lâm ly rất oách về một cô gái Tầm Dương. Và anh dứt khoát không cho cậu này vào danh sách bạn bè nối kết trên facebook để rình mò anh làm thơ comment bây, tốn thời gian xóa. Cậu ta tức tối lu loa vu cáo anh gìa rồi còn dâm dê, làm thơ tình tán tỉnh gái tơ không biết xấu hổ.
- Trần Thu Hà: “ Anh hiểu vậy thì tốt rồi, để ý làm gì người không hiểu anh là trưởng bối chấp nê chi hậu bối nhỏ nhoi, anh cứ nói ra hết những gì anh suy nghĩ, ai hiểu sẽ hiểu, ai không hiểu thì cũng không vấn đề gì mà anh, đúng không, anh thích cứ bình thơ của mình vì nói thật nếu anh không nói ra những người kiến thức hạn hẹp như em làm Sao hiểu thấu và diễn ngâm cho tốt được, vậy nên anh cứ nói thoải mái em và mọi người sẽ đọc thôi sẽ không có ai bảo gì đâu“
Anh bàn luận thế cho thỏa mãn cái thú văn chương thích suy tư cảm nhận của anh. Chứ chả sân hận gì. Ở đời cứ cái gì viết ra là xong là nhẹ nhõm. Không viết ra mới khổ tự mình tích trữ mãi sẽ thành ung nhọt u biếu trong đầu trong tâm hồn mình sinh ra nóng nảy cáu gắt là dại. Về lĩnh vực tâm linh văn chương bình luận này anh viết tính ra cũng gần 1.000 bài rồi. Chả có ai đủ sức thời gian đọc hết tất cả. May có máy tính anh bảo quản được hết. Với lối viết có gì nói thế huỵch toẹt thẳng thắn không dối trá luơn lẹo và chả kiêng dè, và sợ mất lòng ai, Dù có khó chịu bất bình, anh cũng mặc vì anh chỉ tôn thờ sự thật. Nên thành thử anh gieo vào lòng nhiều người phụ nữ những muộn phiền u uất. Còn anh thì lại an nhiên tự tại, tâm hồn thanh thản phơi phới. Anh biết họ khổ tâm và buồn lắm. Anh Lu Hà đối xử với mình rất tốt, rất qúy mình. Tại sao mình khờ vậy dại dột với thiên hạ mà để anh ấy lạnh lùng bỏ đi. Dù anh ấy không giận không ghét nhưng cảm hứng thơ cũng tiêu tùng. Vì thi nhân tâm hồn người ta khác lạ lắm, nên phải biết trân trọng gìn giữ.
Biết làm sao anh để bụng thì anh khổ, nói ra thì người khác khổ tâm. Vậy anh cứ nói ra viết hết tất cả ra đàng hoàng bằng giấy trắng mực đen cho lòng anh thanh thản mà vui với thơ ca văn học.
Chính họ cũng phải nên học tập anh cái tâm tính có gì
nói ra, họ phải biết buông sả hỉ xả. Và biết cách làm anh vui, đế níu kéo lại
tâm hồn thi nhân,còn cho qua thì đã tự cho qua rồi. Đời họ vui hay buồn anh
không chịu trách nhiệm vì có phải vợ con anh đâu? Họ hàng ruột thịt bạn bè máu
mủ thì không chỉ là quen trên facebook. Với phụ nữ thì anh thương hại cảm
thông, ái ngại. Chứ cánh đàn ông ba trợn ba trạo anh mắng thẳng cẳng gọi là trường
văn trận bút dân chủ công khai sòng phẳng.
Chỉ thương những cô kiều nữ sự hiểu biết theo kiểu đàn
bà mà hiểu lầm anh, nghe thiên hạ xúi bẩy xỏ xiên mà làm mất lòng anh và để anh
phải lên tiếng thôi.
Chính vì vậy mà nguồn tâm linh cảm hứng của anh dồi dào
yêu thuơng tha nhân chân thiện mỹ ghét cái ác và chả làm gì thất đức mà tổn thọ.
Anh chỉ là thi sĩ tình thơ, làm thơ để tặng đời làm đẹp cho đời. Anh hay viết
tâm sự để sả bỏ những phiền muộn suy tư cay đắng xót xa trên mạng là mộtcách sống
theo anh là khôn ngoan thông thái. Còn thiên hạ mặc cảm nhận thức sai hiểu sai
là chuyện của thiên hạ. Mến anh thích anh gần gũi nghe anh tâm sự thì chỉ lợi lạc.
Bởi vì anh vui chuyện tính tình vui nhộn khôi hài hay kể lể, có khi anh vui lên
anh hứng khởi lên còn làm thơ tặng làm kỷ niệm cho cuộc đời. Xa lánh anh hoặc
công kích chống đối anh vô cớ thì chỉ chuốc lấy thất bại ô nhục mà thôi.
Người kém thông minh thì ngại anh sợ anh, người thông
minh thì trái lại rất thích gần anh nghe thi nhân tuôn châu nhả ngọc lai láng
ái tình. Người qúa lo sa thì sợ yêu nhau
lắm cắn nhau đau, thân thiện với anh có ngày bị anh mắng cho. Anh có phải thằng
điên thằng ngu đâu mà mắng người phụ nữ qúy mến ngưỡng mộ mình. Nếu người đó
khôn ngoan không nghe lời thiên hạ xúi bẩy mà xúc phạm đến danh dự phẩm giá của
anh thì cứ vui vẻ mà đón nhận xuân thu nhị kỳ có thơ anh Lu Hà gửi tặng. Còn dại dột vô cớ vô lý do trí óc non
nớt nhận thức kém cỏi làm anh không vui thì anh biến đi. Nhẹ thì anh im lặng, nặng
thì bị anh viết thơ văn mỉa mai châm biếm không phải là tình ái yêu thuơng lai
láng mà là luận văn về hiện tượng tâm lý xã hội, tâm lý đàn bà cho thiên hạ thưởng
lãm nghiên cứu học tập suy tư. Cũng là chuyện lợi lạc cho tiến bộ xã hôi loài
người cả thôi.
- Trần Thu Hà: “ Anh thật lợi hại, chả trách chẳng ai dám gần anh, lúc đầu không hiểu em cũng rất sợ anh và cũng bị một bài mắng thê thảm, nhưng em không trách anh và chuyện đã qua lâu rồi. Nay gặp lại em cũng đã hiểu anh hơn và mong rằng tình bạn này mãi mãi bền vững và trường tồn“
- Trần Thu Hà: “ Anh thật lợi hại, chả trách chẳng ai dám gần anh, lúc đầu không hiểu em cũng rất sợ anh và cũng bị một bài mắng thê thảm, nhưng em không trách anh và chuyện đã qua lâu rồi. Nay gặp lại em cũng đã hiểu anh hơn và mong rằng tình bạn này mãi mãi bền vững và trường tồn“
Đúng vậy
anh tự ví mình như cánh chim đại bàng, cây thông gìa giữa trời mưa gió, bông
hoa hồng nhưng lại có gai. Vậy tri âm với em bài thơ:
Là Cây
Thông
Cảm hứng
với Trần Thu Hà
Là cây
thông giữa trời mưa gió
Đại bàng
ơi! biết tỏ cùng ai
Hoa hồng
sao lại có gai
Trần gian bi lụy canh dài thở than
Hạt bụi đỏ chứa chan tình ái
Mỹ nhân buồn quan ải đường xa
Xôn xao kìa giải ngân hà
Ngàn sao lấp lánh Hằng Nga thẹn thùng
Hồn thơ mộng
chập chùng biển cả
Thuyền ra
khơi chống trả cuồng phong
Sáng soi có Chúa Quan Phòng
Dặm trường thiên lý thong dong vườn đào
Thương bướm trắng nghẹn ngào giọt lệ
Hội giao đài thi sĩ say men
Động hồ chẳng nỡ cài then
Xăm xăm bẻ khóa chong đèn thâu canh
Thơ song thất sang cành lục bát
Chén quỳnh tương dào dạt khói mây
Thiên thai Từ Thức ngất ngây
Bình minh lơ láo vui vầy thế thôi… !
11.12.2016
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét