Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019

Thơ Tình Chùm Số 1.179


Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 72

Cung Tư Mã, Văn Quân ứa lệ
Chúc Anh Đài thỏ thẻ nào hơn
Dưới đèn hai bóng chập chờn
Tâm đầu ý hợp đòi cơn Châu Trần


Ngỏ lời với băng nhân tòa ngọc
Ngân phiếu ghi chẳng nhọc nhằn chi
Buồng riêng sắm sửa một khi
Đại bàng sánh với đào nhi chốn này

Giường thất bảo cuồng say túy lúy
Màn bát tiên phiền lụy chi ai
Phụng hoàng phỉ nguyện thiên thai
Non thần đỉnh giáp thượng đài nguyệt hoa

Kẻ gân bắp nhạt nhòa êm ái
Người mảnh mai mềm mại thiết tha
Sơn lâm chúa tể dãn ra
Thư cưu trống mái mặn mà ái ân

Sông Dương tử ngại ngần chi nữa
Bến Tầm dương chan chứa tỳ bà
Lầu vàng hoàng hạc bay xa
Ngàn năm tơ tưởng bóng tà hồn mây

Yêu như thế ngất ngây như thế
Nửa năm trời thân thể quện nhau
Mùi hương bén chẳng phai màu
Bốn phương thúc giục chàng mau lên đường

Thanh gươm báu đấu trường khói lửa
Bậc trượng phu ngang ngửa côn quyền
Lẽ nào nấp bóng thuyền quyên
Chôn vùi sự nghiệp bính quyền hoài mong

Bình nguyên quân bao dong lượng cả
Tấn dương mừng vàng đá bao phen
Kiều rằng: cỏ nội hoa hèn
Chút thân nhờ gửi dám phiền mai sau

Phận chữ tòng theo sau đây đó
Chàng đi đâu nỡ bỏ thiếp chăng?
Từ Công duyên phận xích thằng
Trăm năm tơ tóc tuyết hằng phỉ phong

Cuộc chiến bại thong dong yên ngựa
Một mình ta ngang ngửa tung hoành
Có nàng vương vấn sao đành
Long tranh hổ đấu tan tành ngói mây

Phận nữ nhi vui vầy khuê các
Chong đèn lên ngơ ngác vóc mai
Thơm như hương lụy bông lài
Đợi ta trở lại sánh vai so hình

Đủ mười vạn tinh binh rợp đất
Trống chiêng vang rõ mặt anh hào
Bấy giờ hội ngộ má đào
Phu nhân nhất phẩm rước vào phủ vương

13.1.2019 Lu Hà




Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 73

Làm rõ mặt phi thường quốc lãnh
Thôi nàng đừng hờn trách chi ta
Nắng mưa dầu dãi không nhà
Long đong bốn bể sơn hà dặm băng

Đành lòng vậy cung hằng một bóng
Chừng năm sau nền móng vững bền
Vội gì quân tử thuyền quyên
Trướng loan ân ái thỏa nguyền ngóng trông

Đã quyết lời vợ chồng dứt áo
Buổi hoàng hôn ảo não vóc mai
Đèn khêu mãi chẳng nguôi ngoai
Heo may ngọn gió cửa cài then mây

Sân rêu đợi dấu giày tướng sĩ
Cỏ gà cao rầu rĩ vài phân
Non xanh nước biếc xa gần
Nhở quê nàng lại tủi thân đoạn trường

Buồn thê thảm xuân đường xa cách
Dải mây Tần đất khách xa xôi
Tha phương mười mấy năm rồi
Ai hay khi đã da mồi sạm đen

Chị phó thác tơ duyên em nối
Giờ may ra tay gối đầu giường
Ông bà có cháu ẵm thương
Tấc lòng cố quận vấn vương rối bời

Mòn con mắt thương người ngàn dặm
Nỗi tình riêng thăm thẳm chơi vơi
Lửa binh đâu bỗng ngút trời
Xung quanh hàng xóm tìm nơi ẩn mình

Cũng có người tận tình khuyên nhủ
Nàng kiên trì trú ngụ tại gia
Chết thì đã có mộ bia
Sợ gì mà phải xa lìa nơi đây

Tùng quân đã giãi bày năm ngoái
Phải chờ chàng trở lại mới thôi
Nàng càng thấp thỏm bồi hồi
Trông ra ngoài cứa xa xôi dáng hình

Nhớ lời hẹn quân binh mười vạn
Vững lòng tin quyết nán ngồi coi
Giaó gươm sầm sập tới nơi
Đồng thay cùng gọi xin mời phu nhân

Mười vị tướng dẫn quân chinh phạt
Trước sân đều nhất loạt lạy quỳ
Kiệu vàng thị nữ thanh y
Tuân theo thánh chỉ vu quy thiên triều

13.1.2019 Lu Hà



Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 74

Quân cấm vệ xạ điêu thần tốc
Binh phù treo xà mộc loan nghi
Hoa quan phượng liễn hà y
Trống chiêng vang dậy dương uy lên đường

Trúc tơ nổi nương nương xa giá
Hỏa bài tiền vội vã vó câu
Nam đình nghe động trống chầu
Cửa thành phát lũy đèn mầu lung linh

Từ Đại Vương thân chinh đón rước
Đã cười vang thân thuộc cân đai
Oai phong hàm én mày ngài
Nhớ lời hẹn trước gót hài tới đây

Nàng chút phận thơ ngây nhờ cậy
Dây cát đằng được thấy tùng quân
Bóng cao lồng lộng trú chân
Mảnh mai bồ liễu hồng quần chịu ơn

Mặt nhìn mặt đòi cơn sóng nước
Dan tay về kim ốc tự tình
Từ Công mở tiệc khao binh
Phong quan thưởng tướng rập rình nhạc quân

Từ Phu Nhân phong vân yểu điệu
Bõ những ngày ai điếu xót xa
Thong dong phải buổi trăng ngà
Dần dà mới kể cảnh nhà suy vi

Khi Vô Tích Lâm Truy đày ải
Nếm đủ mùi bức hại lưu manh
Buôn người nhai thịt lầu xanh
Nơi thì lừa đảo nơi hành lạc chơi

Cưỡng ép người tả tơi thân xác
Miệng cú diều độc ác sai ngoa
Đầm đìa máu chảy nhạt nhòa
Đòn roi bạo ngược cánh hoa dập vùi

Nay mới có niềm vui trở lại
Ân oán còn tê dại chưa thôi
Từ Công cảm động bồi hồi
Nghe lời tâm sự thương người thủy chung

Từ nổi giận đùng đùng giữa trướng
Quyết nghiêm quân tuyển tướng sẵn sàng
Xung thiên phát lệnh vội vàng
Đằng đằng sát khí hai đàng ruổi sao

Ba quân chỉ cờ đào xuất kích
Tới Lâm Truy Vô Tích bắt ngay
Mấy người tàn bạo xưa nay
Chiếu danh tầm nã cả ngày lẫn đêm

14.1.2019 Lu Hà





Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 75

Lệnh tiễn truyền giữ êm họ Thúc
Đàn hạch gì hạ nhục chưa nên
Mụ quản gia vãi Giác Duyên
Cũng sai lệnh tiễn trước tiên rước mời

Tiếng dạ ran long trời lở đất
Càng sục sôi roi quất ngựa phi
Mây đen sấm chớp tức thì
Thiên lôi nổi trận uy nghi thiên đình

Một mẻ tóm đại hình sắp sẵn
Về đầy nơi khóa chặn trong ngoài
Quân trung đao búa giáo dài
Sơn lâm chúa tể quốc oai chỉnh tề

Bầy chồn cáo chó dê lục tục
Trước sân rồng phủ phục rập đầu
Điểm danh chửa dứt trống chầu
Bá quan văn võ đứng hầu hai bên

Từ đại vương ngồi khen mệnh phụ
Để cho nàng phán xử công minh
Kiều vâng lời cậy uy linh
Thiếp xin báo đáp ân tình trượng phu

Trước báo ân sau thù sẽ trả
Cho gọi mời vội vã Thúc Lang
Hồn siêu phách lạc mơ màng
Nghìn trùng non nước ơn chàng năm xưa

Vợ chàng thói mạt cưa mướp đắng
Lắm mưu mô chẳng đặng nói ra
Kể sao cho hết ranh ma
Lâm Truy, Vô Tích lệ sa máu trào

Sâm thương nợ tơ đào trúc mã
Chốn bụi hồng vàng đá phôi pha
Tạ ân báo đức lòng ta
Nghìn cân bạc trắng lụa là phát ra

Hoạn tiểu thư Hoạn bà cùng giuộc
Hai mẹ con đánh thuốc hại ta
Mê man phóng hỏa đốt nhà
Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau

Mưu sâu trả nghĩa sâu cũng trả
Hận ngàn thu hả dạ lòng người
Kiến bò miệng chén chưa bơi
Dầu sôi lửa bỏng lò hơi canh giờ

Thúc Sinh càng bơ phờ thê thảm
Mồ hôi chàng ướt đẫm như mưa
Lòng riêng mừng rỡ hay chưa
Mặt như chàm đổ lại vừa ngẩn ngơ

14.1.2019 Lu Hà




Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 76

Kìa sư trưởng nãy giờ Kiều mới
Mụ quản gia mời gọi lên trên
Dắt tay hai vị xưng tên
Hoa nô cũng với Trạc Tuyền là tôi

Nhớ khi xưa bèo trôi hoa rớt
Được hai người cứu vớt cưu mang
Ân sâu nghĩa nặng nghìn vàng
Tặng lòng phiếu mẫu thênh thang biển trời

Cả hai nhìn rụng rời kinh hãi
Vui lại càng lo ngại bồi hồi
Xin mời hai vị rán ngồi
Xem cho tường tận biết tôi báo thù

Lệnh tiễn xuống binh phù chư tướng
Cấm vệ quân dưới trướng uy nghi
Vạc dầu dao kéo tức thì
Kẹp chân rút móng lăng trì khảo tra

Gươm sáng quắc tuốt ra khỏi vỏ
Hoạn Thư đâu túm cổ lôi vào
Nhác trông nàng đã hỏi chào
Tiểu thư cũng có ngày nào tới đây

Đàn bà dễ mấy tay biết mặt
Thói hồng nhan bày đặt chi nhiều
Bợm già cay nghiệt bao nhiêu
Càng oan trái lắm càng điêu đứng đời

Hoạn Thư rách tả tơi tà áo
Hồn phách bay lảo đảo bóng chiều
Ranh ma thị cũng lắm chiêu
Rập đầu máu chảy lựa điều kêu ca

Tôi chút dạ đàn bà nông cạn
Chẳng nghĩ xa vướng nạn ghen tuông
Mến tài rồi cũng sả buông
Sân si nóng giận dơ tuồng phấn son

Lòng đây cũng héo hon đòi đoạn
Cảnh tạo ra ly gián chép kinh
Với khi dời bỏ dứt tình
Trông theo chẳng tiếc bóng hình mù sương

Nên nghĩ lại tình thương trắc ẩn
Phận liễu bồ tủi hận khổ đau
Tóc tơ vàng đá phai màu
Chồng chung khó chịu mặt cau có buồn

Trót gây việc thay hồn đổi xác
Phóng hỏa thiêu tan tác chim muông
Đọa đày hầu hạ xã xuồng
Nửa đêm gà gáy ngồi trông sao trời

Hãy nghĩ lại mấy lời tâm huyết
Lượng hải hà khẩn thiết xin tha
Khoan dung chút phận đàn bà
Mười hai bến nước biết là về đâu?

Cuộc trăm năm bể dâu nếm trải
Kiều càng nghe tê tái cõi lòng
Ngẫm mình số kiếp long đong
Tiểu thư khôn khéo cầu mong nhân từ

Lệnh truyền xuống Hoạn Thư tha bổng
Đánh vài hèo tiếng trống qua loa
Tạ lòng rơi lệ nhạt nhòa
Thúc Sinh lẽo đẽo theo hoa về nhà

15.1.2019 Lu Hà











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét