Vào những năm 2006, 2007 khi tôi chưa biết cách lập
facebook và viết blog, tôi hay lang thang trên mạng đọc thơ của thiên ha. Vô
tình tôi vào trang web của anh Trần Trung Đạo để đọc văn thơ. Làm thơ cũng là một
thú vui để trẻ hóa tâm hồn, có lẽ sẽ làm cho ta bớt đi những nếp nhăn trên mặt,
mỉm cười nhiều hơn nhăn nhó. Lu Hà tôi muốn mình luôn trẻ trung yêu đời, Lu Hà
không phải anh hàng thịt, trái tim thơ không thể sẻ làm đôi. Nghe nói còn tệ nạn
nực cười làm thơ thôi phải xin giấy phép, làm thơ trong khuân khổ pháp luật, chỉ
được phép ca ngợi, thơ không được rên rỉ khóc lóc yêu thương.
Tóm lại làm thơ tâm hồn thi sĩ không được quá tự do bay bổng
ra khỏi ngoài cái cũi sắt chuyên chính vô sản. Tâm hồn thơ chịu bị khóa trái, thơ
chỉ được phép lục đục cựa quậy trong những cái túi da trong cái nồi thập cẩm của
các cai thầu thơ mít đặc cán mai. Thơ như run rắn mò mẫm trong đêm mù tăm tối.
Đã làm thơ mà còn lắm quy định như vậy thì Lu Hà này xin
chắp tay mà vái các thày thơ rỏm, chẳng thơ thì đừng hãy ném vào sọt rác, vả lại
chắc gì đó gọi là thơ. Lu Hà tôi sẽ bảo các anh các chị viết văn nửa vần nửa
xuôi đó thôi. Vần ít xuôi nhiều xuống dòng liên tục là một thủ đoạn trí trá. Bắt
bí quá thì thà đi buôn thuốc lào hay đẩy xe thồ đất như ông Hữu Loan còn hơn. Đời
cốt chỉ là 2 bữa vặt lông mũi đút miệng thấy đủ no là mừng rồi.
Cũng may Lu Hà tôi là một công dân tự do. Vào những năm
2006, 2007 thấy cũng khoái cái anh chàng Trần Trung Đạo này khi đọc những vần
thơ giàu hình ảnh trí tưởng tượng siêu hình: “Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười”.
Sinh tử là
lẽ thường, có sinh ắt có tử, đã tử thì sẽ lại được đầu thai, ngụp lặn trong cõi
luân hồi trôi nổi theo giáo lý nhà Phật. Anh đã viết bài thơ “ Chết như người
Việt Nam“. Vậy tôi cũng đặt ngược lại câu hỏi: “ Sinh như người Việt Nam“. Chết
đã chả ra gì, thì sinh ra và sống cũng chả ra gì, vậy thôi.
Toàn thể
bài thơ mô tả về một gia đình thật là bất hạnh, đủ cha mẹ và anh chị em. Bốn
người phải bỏ mạng chết tức tưởi oan uổng trên biển, chỉ còn người vợ người mẹ
sống sót ở lại Việt Nam trong nỗi nhớ mong khắc khoải còm cõi đợi chờ…
Một bài
thơ cũng là một sự thật lịch sử đắng cay đau xót nhất của dân tộc Việt Nam. Nếu
đọc lại lịch sử thấy mọi sự thay đổi thăng trầm thịnh suy. Có lẽ trước triều đại
nhà Nguyễn, người Việt Nam sống thông minh và đoàn kết hơn?
kể từ khi
Pháp xâm lược, xuất hiện nhiều luồng tư tưởng văn minh châu Âu tràn ngập, thì đại
đa số người Việt không tiếp thu những tinh hoa và tiêu hóa nổi. Họ lạc vào mê hồn
trận họ truyền bá linh tinh những học thuyết thối tha cặn bã và từ đó dân tộc
Việt tụt dần xuống dốc. Mác Lê Mao Trạch Đông, cộng với Khổng nho đã ngấm vào máu
thịt, trở thành gen di truyền.
Bây giờ
ai cũng biết Việt Nam mức sống so với quốc tế quá thấp, nhưng cái tính tự cao tự
đại, láo khoét già mồm ngụy biện, tính khôn lỏi khôn vặt, cà cuống chết đến đít
vẫn còn cay, số chóp bu lãnh đạo ngu lâu ngu bền, thủ cựu xây dựng đảng thì không
thể nào bỏ được.
Người ta
thường nói xứ mù thằng chột làm vua, kể cả khi cái xứ đó đã dần dần sáng mắt ra
thì thằng chột vẫn làm vua, đòi thâu tóm tất cả quyền lực trong tay về cái gọi
là chủ bí và chủ tiệm nước.
Con người
số đông trở thành vô cảm, mũ ni che tai, mặc kệ nó để mặc cho thằng chột cầm cân
nảy mực, lèo lái dẫn dắt thiên hạ như những con cừu ngây dại đần độn vào lò mổ.
Thói quen sống trong cảnh mù lòa, nay bỏ đi có khi lại cho là bất hạnh. Ở nước
ngoài những ngươi Việt tỵ nạn lưu vong, hay có quốc tịch của nước sở tại hay
con cái cán bộ cộng sản gửi sang làm ăn thành đạt họ có một cuộc sống tương đối
ổn định làm cho người dân trong nước ước mơ them khát, nhưng cũng còn có những
người chịu nhiều thiệt thòi và chịu những
cái chết tủi nhục như anh Trần Trung Đạo mô tả trong 2 bài thơ.
Ở trong
nước đại đa số sống quá bi đát, cái chết luôn rình rập, không chết vì đói nghèo
bệnh tật thì cũng chết vì những lý do vu vơ, thành phần gia đình con cái ngụy
quân ngụy quyền, tư tưởng chống đối nhà nước chống đối chế độ, kể cả biểu tình
chống Tàu cũng bị quy chụp là chống đối nhà nước, muốn lật đổ chế độ, chỉ vì một
bài thơ bài báo cũng bị truy tố. Cái điều vô lý
vớ vẩn tưởng như tiếu lâm đó thì ở Việt Nam là sắt thép luật rừng là mạng
sống của con người.
Đôi dòng
suy nghĩ khi đọc 2 bài thơ của anh Trần Trung Đạo. Tôi cũng rất buồn khi nghĩ đến
cái chết, những thói quen do bị giáo dục nhồi sọ tẩy não đã làm cho dân tộc này
thành món hàng tiêu thụ của nhà nước và đảng cai trị, là kho hàng nội tạng của
các công ty kinh doanh China.
Xin Hỏi
Anh
Có bao giờ
anh lo
Một nỗi
buồn vu vơ
Rồi đây
ta phải chết
Chết ở
đâu bây giờ?
Chết
trong một tấn tuồng
Trong
thác loạn điên cuồng
Hay ở
trong trại cấm
Nơi hải đảo
biên cương?
Ai cắt ngắn
đời anh
Mưu mô cuộc
tranh dành
Khi tương
lai vừa hé
Mái tóc
còn đang xanh?
Họ nhân
danh mãi hoài
Họ đại diện
cho ai
Vì sao họ
không muốn
Anh được
sống lâu dài?
Sao vô lý
bất công
Một người
dân bình thường
Mà không
được quyền sống
Coi như
đá cản đường?
Anh có
cha mẹ không
Và có họ
hàng không
Chút hơi
tàn ruồng bỏ
Rừng
hoang hay cánh đồng?
Trái tim
nào hồi hộp
Và đã từng
được yêu
Hay chưa
từng nếm trải
Êm ái những
buổi chiều?
Thế giới
tưởng an bình
Nỗi lo cứ
rập rình
Vô cớ bị
vu cáo
Giải ra
tòa đại hình?
Anh chẳng
can tội chi
Và chưa từng
hại ai
Không gì
cả chỉ muốn
Quyền được
sống làm người
Cuộc sống
đắt thế sao
Mạng người
đáng là bao
Nghề kinh
doanh xác chết
Ắt hẳn phải
giàu to?
2007 Lu
Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét