Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Nỗi Lòng Của Người Lính Cộng Hòa



Image result for người lính cộng hòa 




Rõ ràng Anh Hàn Thiên Lương là một thi sĩ và cũng từng là người lính trận của quân lực Miền Nam Cộng Hoà. Chỉ có ai đã từng đổ máu ngoài chiến trường, đã từng bị ngục tù cải tạo những năm tháng đoạ đầy lang thang đằng đẵng qua các trại giam
Bắc Việt. Đã được nếm mùi chuyên chính vô sản mới có nỗi lòng khao khát tự do và thấm thiá, đau xót cho thân phận người Việt phải chiụ quá nhiều thiệt thòi khổ luỵ nhưng vẫn phải hoan hô reo cười: tôi sướng lắm đây, nhờ ơn đảng mà gia đình tôi mới có hạnh phúc, có bát cơm ăn có manh áo mặc. Nhân dân ta là chủ nhân ông cuả đất nước, tôi rất tự hào hãnh diện cho chế độ ưu việt dân chủ gấp vạn lần tư sản….

Thực tế có phải như vậy đâu? Buồn xứ sở hận sơn hà, vì chưa viết xong trang quốc sử cuả người lính cộng hoà trên đất Mỹ là tình cảm chính đáng. Tôi đã hoạ lại thơ anh để chia sẻ cảm thông với anh thì có kẻ cho rằng buồn xứ sở hận sơn hà là không đúng với tâm trạng cuả ngưòi thất trận, thơ tôi bi thương láo vô cùng. Nói thế mà cũng nói, xúc phạm đến tình cảm thiêng liêng cuả một tâm hồn thi sĩ mới là kẻ vô học, vô lương tâm mới là láo toét. Không biết điều với nỗi lòng đắng cay bi thương cuả nhân tình thế thái, vì miếng ăn vì sùng bái cá nhân, vì bị giáo dục nhồi sọ nên họ không có cảm giác thế nào là lương tâm, tình cảm. Con người là xương là thịt có phải sắt đá đâu mà không biết buồn biết khóc?

Thơ là vậy, nếu thích đọc thơ chỉ có hoan hô, reo cười ca ngợi lãnh tụ, và niềm tự hào chung chung cổ truyền thì bạn nên tìm lại Tố Hữu, Chế Lan Viện, Cù Huy Cận, Xuân Diệu, Phạm Tiến Duật mà đọc. Xin lỗi thơ tôi chỉ buồn thôi vì tôi có thấy cái quái gì là vui đâu. Vì lời phát biểu cuả bọn tiểu nhân vô loài mà tôi lại viết thêm bài thơ nưã. Bài này không phải tặng cho kẻ vô học mà tặng riêng thi sĩ Hàn thiên Lương là tình cảm riêng cuả tôi với anh Hàn Thiên Lương. Mong ai đó lấy tên Trang đừng chen vào. Hay lại muốn ban biên tập xoá đi vì vài câu quá khích, đá giò, xỏ xiên hỗn hào cuả thị Trang và cả thơ tôi nưã cũng mất luôn thì thị Trang mới hả dạ? Mong thị Trang suy nghĩ lại và nên học làm người có trái tim đa cảm vẫn hơn. Đừng có nghe ai tin ai, mà trở nên mù quáng cằn cỗi mãi cũng không hay đâu. Thôi tùy bụng dạ người thiên hạ . Nhưng tôi tin chúng sinh cũng có Phật tính trước sau bạn sẽ xoá màn u minh và tìm ra cái tâm cuả mình.



Nỗi Lòng Người Lính Cộng Hoà
tặng thi sĩ Hàn Thiên Lương

Anh vẫn buồn đau vẫn khổ thương
Nỗi lòng chiến sĩ khóc thê lương
Tháng năm đằng đẵng dài thương nhớ
Đất mẹ ta ơi, lệ ưá dòng

Cũng bởi vì ai tham chiến tranh
Hận thù giai cấp sát sinh linh
Nồi da nấu thịt vùi nhân loại
Ác mộng năm canh giấc chẳng lành

Hỏi lại non sông ai thắng ai?
Da vàng máu đỏ trái tim côi
Thiên đàng chủ nghiã thành hoang địa
Thế kỷ trôi qua nợ gánh đời …

Nỗi buồn xứ sở hận non sông
Đất khách tha hương phận lỡ làng
No đói phải đâu là vấn nạn
Mà sao ta vẫn cứ lang thang …

Tôi viết lời ca đầy cảm phục
Tặng người thi sĩ cuả Miền Nam
Hy sinh chiến đấu vì non nước
Quân lực cộng hoà rỏ máu tim

Tiếng hát canh khuya điệu não nùng
Tâm hồn u uất cuả Thiên Lương
Canh khuya ưá máu niềm vinh nhục
Áo trận xanh màu bạc nắng sương …

3.2.2010 Lu Hà




Thương Về Cố Hương

Mong ai tình vẫn đong đầy
Còn nguyên nỗi nhớ những ngày xa xưa
Lòng ta nói mấy cho vừa
Bao nhiêu kỷ niệm chẳng nhòa trong tim!

Ngày đi non nước đắm chìm
Lệ tràn phố thị sầu miên ngất trời
Nhìn nhau mình chẳng một lời
Khuất xa thấm rõ nỗi đời lao đao.

Ai xuôi bão tố ba đào
Nước mây tan hop nặng sầu nhân sinh
Đêm đêm văng vẳng lời kinh
Nguyện cầu tương ngộ… bồng bềnh chiêm bao!

Bơ vơ bước lẻ qua cầu
Trước sau chỉ thấy một màu hoang sơ
Thời gian như thoảng giấc mơ
Tình xa mãi giữ lệ mờ mắt trông!

Ta nay lỡ cuộc tang bồng
Lang thang xứ lạ mênh mông nẻo về
Tịnh lòng giữ trọn hồn quê
Tương tư hoa cỏ thầm thì đêm trăng!

Một mình cô lẻ chiều hoang
Đâu đây ẩn hiện tiếng đàn ly hương
Trời cao treo mảnh trăng buồn
Cõi xa xin gửi nhớ thương về người!

Hàn Thiên Lương
14-5-2010-Portland .OR





Lá Cờ Ô Nhục Nguồn Gốc Từ Trung Cộng
chuyển thể thơ Hàn Thiên Lương : Thương Về Cố Hương

Một chấm đỏ âm u ngoại tộc
Khắc trong tim tủi nhục sao vàng
Trời đen tăm tối bi thương
Quê hương thống khổ cờ hồng còn đây

Toà thị chính đông tây nam bắc
Khắp sơn hà lỡ bước lầm than
Bởi loài quỷ đỏ vô luân
Sao vàng cờ đỏ chó săn lăng loàn

Gây oán hận điêu tàn thuở đó
Năm bảy lăm máu rỏ lệ sa
Một bầy chó sói yêu ma
Dép râu nón cối Trung Hoa cờ hồng

Nền cờ đỏ sao vàng chấm giưã
Là mưu mô chó má Chí Minh
Tay sai đại hán xưng danh
Thân lươn bao quản hôi tanh mùi bùn

Gây bão tố sầu miên chất ngất
Nước nhà tan thảm thiết nhân sinh
Chuông chuà thoang thoảng lời kinh
Nhà thờ phố vắng bồng bềnh chiêm bao

Thân lữ khách bơ vơ trần tục
Mảnh hồn quê bàng bạc thê lương
Một mình cô lẻ chiều hoang
Đêm trường thổn thức non sông nghẹn nghào

17.5.2010 Lu Hà



Anh Hàn Thiên Lương tuổi đã cao, chắc đang nghỉ hưu trí dưỡng lão ở nhà. Anh thường hay sầu mộng thương buồn, nhớ lại cả một thời dĩ vãng xa xôi. Nỗi nhớ quê hương luôn da riết thường trực trong tâm hồn trái tim cuả anh. Là một nhà giáo, thiên chức là để dạy dỗ giáo dục con người, lại có một trái tim đa cảm và có khiếu làm thơ cuả một thi sĩ thật quý hoá vô cùng. Những bài thơ cuả anh tôi đã cảm nhận được và xin phép đưọc hoạ theo để cùng được san sẻ nâng niu . Hoạ theo vần hoặc theo ý thì đều là hoạ thơ cả .Cái đó cũng là thú vui tinh thần cuả kẻ sĩ khi tuổi đã xế chiều. May cho anh tuổi cao mà cảm xúc vẫn dồi dào. Lu Hà tôi cũng học theo anh mà hoạ lại thơ cuả các bậc đàn anh. Hoạ thơ anh như đứng trước một bàn cờ, mạch suy tưởng, câu chữ vần điệu anh đã sắp sếp theo thế trận mà anh đã dàn dựng, nhằm mục đích cuối cùng là chiếu tướng. Đối thủ chính là trái tim anh, anh hạ thủ được trái tim mình, bắt con tim mình phải mềm đi xúc động trước những câu chữ, hay những quân cờ cuả mình đã có tác dụng và ý nghiã trên bàn cờ tinh thần.

Tôi đọc xem xét cảm nhận được thế cờ , những giá trị tinh thần cuả anh và tôi cũng muốn biến hoá sắp xếp các câu chữ hay những quân cờ theo thế trận cuả tôi và mục đích cuối cùng là để chinh phục lại chính trái tim tôi. Trái tim tôi vẫn rửng rưng, chẳng có rung cảm gì chứng tỏ tôi cũng không thể thuyết phục được cả các bạn đọc. Cũng có thể trái tim tôi cảm động nhưng thiên hạ vẫn lạnh lùng rửng rưng chứng tỏ tôi là kẻ lạc loài và chẳng giống ai trong ngôi nhà xã hội. Tôi là thằng khùng một ngã dở hơi hay thiên hạ đui mù cả thì ai mà biết được?

Thời thế tạo ra anh hùng chứ anh hùng không tạo ra thời thế. Trong chính trị cũng vậy, những hạng cha ky chú kiết, côn đồ lưu manh, bất tài, tiểu nhân nếu nắm được thời cơ cũng có thể tạo ra sự nhiệp và thành vĩ nhân dù cho là vĩ nhân cậm cạch nưả muà. Trong thơ phú là câu chuyện cuả tình cảm, chả phải là vĩ nhân cái quái gì đâu. Lợi dụng thơ để lên chức lên quyền trong lịch sử nhân loại chỉ có Tố Hữu là một người duy nhất. Thơ vốn rĩ là buồn rầu đau khổ, bất hạnh thê lương, rách rưới, và thất bại. Thơ là cứu cánh cuối cùng cuả những người nghèo, những người giàu tình cảm tự an uỉ, vực đỡ mình đứng dậy và sống tiếp để làm người.

Tôi hay làm thơ tâm sự với các bạn, có nhiều người rất thích và khoái trí vô cùng, nhưng cũng không ít kẻ tức tối điên cuồng, mắt long sòng sọc, sùi cả bọt mép ra mà nguyền ruả tôi:Hắn là một thằng không bình thường, hết phương cứu chưã rồi, hắn cũng sinh ra ở miền Bắc Việt Nam sao hắn chẳng giống chúng ta chút nào cả. Chúng ta là số đông, chúng ta chiếm ghế thượng phong, bản thân ta và con cháu ta đời đời hưởng nhận sự ban ơn, ưu đãi cuả đảng và bác.Chúng ta được giáo dục dưới ánh sáng văn minh tiến bộ, văn hoá siêu nhân cuả đảng, chúng được nhồi nhét chân lý thời đại. Mặt trời trí tuệ cuả Mác Lê Mao Trạch Đông đã hừng hực thổi bùng làm thức dậy tâm hồn nhiệt huyết cuả chúng ta từ lâu đã chết yểu nguội lạnh vì do bị bọn thực dân Pháp và đế quốc Mỹ tuyên truyền đầu độc... Bọn con cháu ông Hồ vẫn ra rả hát bài ca cách mạng tự kiêu căng đến chết không thay đổi bản chất cố hữu như vậy đấy?

Làm thơ, hoạ thơ cũng giống như chèo thuyền du ngoạn trên đại dương. Thiên hạ là nước, là sông là biển gây ra sóng gió để đẩy thuyền đi. Thuyền thơ chỉ dừng một chỗ để ngưòi ta tâng bốc, dâng hoa, reo hò thì mãi cũng phải mục nát đi. Thuyền nhờ nước mà nổi, nhờ gió mà đi. Cũng có những cơn gió lành sóng đẹp động viên an ủi nâng đỡ cho tâm hồn chủ nhân ung dung chèo lái con thuyền. Cũng có những cơn sóng ác độc, phong ba ào ạt nổi lên để đấu tố vùi dập con thuyền. Người chủ thuyền thơ mất tự do, thuyền sẽ mất lái chìm đắm, thơ sẽ tàn lụi. Cũng may cho ai có quyền tự do làm thơ phú, tự sáng tác, dù có bằng viết văn thẻ sáng tác, hay không có bằng thì là cái quái gì. Dưới chế độ cộng sản từ lâu theo lệ làm thơ phải vào hội nhà thơ, nhà văn, phải có bằng sáng tác mới được in mới có người đọc. Làm thơ chả có ai đọc loanh quanh chỉ 3, 4 ông hàng xóm thì làm để làm gì . Bây giờ thế giới văn minh tiến bộ rồi, có mạng Internet cứ gửi thơ vào đó, hay thì người ta đọc, người ta hoạ chẳng hay thì người ta phớt lờ đi, coi mình như liệt sĩ.
Đôi dòng tâm sự chia sẻ cùng thi sĩ Hàn Thiên Lương. Tâm sự muà xuân cuả anh, cũng là nỗi buồn khắc khoải mong chờ cuả tôi một ngày xuân thực sự tự do dân chủ trên mảnh đất tôi đã từng sinh ra

23.6.2012 Lu Hà




Chiều Buồn Khắc Khoải Mong Chờ
hoạ thơ Hàn Thiên Lương

Thơ thẩn kià mây lạc cuối trời
Chập chờn cánh nhạn bóng xa khơi
Bơ vơ theo gió tìm trong nắng
Đất mẹ hồn xa vẫn nhớ người

Con đã đi xa những cuộc đời
Vương buồn năm tháng mãi không thôi
Chân trời xa thẳm màu lam toả
Chinh chiến điêu tàn máu lệ rơi!

Cây nêu câu đối cánh hoa đào
Xuân đã đến rồi chẳng thấy sao
Vườn cũ vẫn còn mai nở rộ
Hay tàn gốc héo lá xanh xao ….

Thoang thoảng chuông xa vọng nắng chiều
Râm ran tiếng mõ nỗi đăm chiêu
Tịch liêu thanh vắng hoàng hôn phủ
Cộng sản khua môi mộng cú diều ?

Ta vẫn còn đây khóc cuộc đời
Bao nhiêu thảm cảnh lặng lờ trôi
Muà xuân năm âý vành tang trắng
Huế cuả ta ơi! Huế một thời…

Cổ nhân bạn cũ lại xa xôi…
Khúc nhạc hành quân xót ngậm ngùi
Tiếng thét sa trường xương máu đổ
Hồn về ngơ ngác bóng chơi vơi.

Mỹ Quốc chiều nay lệ ưá nhoà
Tuổi già đông lạnh tuyết thờ ơ
Xuân về Nam Việt hoa đào nở
Nhớ lắm người ơi khắc khoải chờ…

24.2.2010 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét