Con người ta sinh ra ai cũng
muốn sống tốt đẹp. Như thế nào là sống tốt đẹp? Mức tối thiểu là cần có đủ cơm
ăn áo mặc, trong gia đình trên dưới thuận hoà, có trật tự kỷ cương, nề nếp lễ
giáo. Đó là đối nội, còn đối ngoại gần nhất là với hàng xóm láng giềng sau là
những người cùng khối phố chòm xóm chỉ cần họ biết kính nể tôn trọng mình là đủ.
Nhưng sự thật không thể đơn
giản như vậy, cái mong ước nhỏ nhoi đó khó mà có thể thực hiện được bởi xã hội
còn có quá nhiều hạng người tiểu nhân, hèn mọn, kèn cưạ, vô lương tâm, độc ác,
biển lận, tăm tối như loài ưng khuyển. Tất nhiên thiện ác là hai tiêu chuẩn mà
thế gian thường dùng để định giá hành vi cuả con người. Thiện ác, tốt xấu như
âm với dương. Thiện mang tính dương còn ác mang tính âm. Trong thiện có ác và
trong ác có thiện. Âm dương điều hoà là sống thuận theo thiên lý cuả đạo trời.
Dương trưởng âm tiêu thì xã hội tiến lên, và ngược lại âm trưởng dương tiêu là
xã hội xuống giốc lụn bại. Kinh đô Hà Nội đang thời kỳ âm trưởng dương tiêu bởi
cái uế khí tà ma từ cái lăng to đùng cuả ông Hồ Chí Mít mà ra.
Hiện tượng nước Mỹ là tinh
hoa của nhiều chủng tộc giống nòi trên thế giới là một sự thật, các đây hơn 200
năm họ đến từ Anh, Pháp, Tàu, Nga, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Do Thái và ngày
ngày nay là người Việt Nam v.v...
Nếu lấy con người làm gốc
thì nước Mỹ vô tình đã là một hành tinh thu nhỏ cuả một đại nhân quần. Tôi coi
trọng nước Mỹ không phải vì những hành động mang quân giúp đỡ Irak tiêu diệt
con quỷ độc tài Sadam Hussein, hay giúp Aghannistan tiêu diệt nhà nước khủng bố
do Taliban thao túng lũng đoạn, hay chuyện thả hai quả bom nguyên tử trên đất
Nhật để cảnh cáo chủ nghiã quân phiệt diệt chủng, diệt loài người cuả phát xít
Nhật, càng không phải là dùng quân đội thả bom Nalpam ở Việt Nam v.v.... Mặc dù
những hành động này là những phản ứng miễn cưõng, tự vệ, răn đe đối phương cuả
một siêu cường dưạ trên sức mạnh quân sự, kinh tế và khoa học.
Tôi ca ngợi nước Mỹ vì ở đó
có hình bóng cuả nước Pháp, nước Anh, nước Tàu, nước Việt Nam v.v... và thực tế
trong quốc hội hoa kỳ đã có nhiều dân biểu là người Mỹ gốc Việt Nam.
Cái đáng quý một điều tuyệt
vời cuả nước Mỹ lấy tư tưởng tự do dân chủ làm trọng, nước Mỹ chủ trương lên
minh toàn cầu trên tinh thần hợp tác tương trợ, thi đua chung sống hoà bình và
phát triển khoa học kỹ thuật. Nhìn về nước Mỹ là niềm tin hy vọng là tấm gương
tươi sáng cho tương lai cuả loài người.
Chuyện nước Mỹ thả bom Nalpam
, hay chất độc màu da cam ở Việt Nam thì cả toàn thế giới phải lấy làm hối tiếc
và ân hận. người Anh, ngưòi Pháp, ngưòi Nga, ngưòi Do Thái, người Tàu, người Việt
Nam v.v.... Bởi cớ sao ? Nếu ta hỏi một người công dân Mỹ thì 99 % họ sẽ trả lời,
tổ tiên, dòng máu, nòi giống xa xưa cuả họ không phải là người da đỏ mà là người
Anh, Pháp, Nga, Tàu và Việt nam v.v....
Tôi không thiển cận tin những
lời xuyên tạc, phản động cuả bọn khuyển ưng, vô học tăm tối suốt đời cha ông mấy
thế hệ thi nhau theo Nga , Tàu mà đâm chém hủy diệt nòi giống mình như kiểu
csvn cuối muà hiện nay
Chuyện mấy củ hành củ tỏi thối
mà người Mỹ gây ra cho người Việt Nam như thả bom Nalpam, hay thả chất độchoá học
là thủ đoạn chiến tranh quá tàn khốc để ngăn chặn hệ thống diệt chủng, diệt
nhân loại cuả cộng sản là một điều đáng tiếc.
Hình ảnh cô Phúc là con bài
lá mặt cuả cộng sản nhằm tố cáo Mỹ, một làn da cháy cuả cuả Cô Phúc cũng đáng để
cho nhiều ngưòi rỏ lệ, lương tâm. Nhưng cuối cùng sự thiệt thòi cuả cô Phúc lại
được đền bù quá mức tưởng tượng cô ta được cả hai phiá cộng sản và quốc gia đãi
ngộ. Chuyện thả bom chưa bìét lỗi tại ai? Do quân đội Mỹ cố tình hay do tình
báo cộng sản chỉ điểm? Cũng may cho cô Phúc được các bác sĩ cuả chính phủ miền
Nam cộng hoà do chính Mỹ đào tạo chưã chạy.
Cô Phúc được cộng sản cưng
chiều mục đích mưọn làn da cháy cuả cô làm một con bài ăn vạ chính trị. Đó là
cách suy nghĩ mưu tính cuả loại tiểu nhân khuyển ưng thấp hèn
Chính bản thân cô Phúc đã tỏ
lời cám ơn tấm lòng lương thiện cuả nhà nước cộng sản bằng việc xin tỵ nạn cộng
sản ở Canada
Tóm lại nhờ làn da cháy vô
tình mà cô Phúc trở thành con người cuả lịch sử. Tấm ảnh bi thương đó để lại
cho loài người nhưng xét cho cùng cũng chẳng thấm vào đâu cho hình ảnh hàng
ngàn người bị cộng sản chôn sống trong dịp tổng tiến công mậu thân năm 1968 cuả
cộng sản ở Huế.
Nay lấy cô Phúc ra để ăn vạ,
bắt bò, tố cáo Hoa Kỳ thật ra là một câu truyện tiếu lâm cuả bọn khuyển ưng tàn
bạo giết người không ghê tay.
Cô Phúc bây giờ sống quá hạnh
phúc thoả mãn ở Canada với chồng con, có khi còn chạy đi thăm Hoa Kỳ và tỏ lòng
biết ơn Hoa Kỳ. Cô Phúc không oán trách Hoa Kỳ mà chỉ có ngưòi cộng sản mượn tấm
hình cô Phúc để oán hận tố cáo Hoa kỳ mà thôi.
Khuyển ưng thì vẫn là khuyễn
ưng. Hồ Chí Minh là hình ảnh một bạo chuá đã hoá tiên cuả loài khuyển ưng. Ca
ngợi Hồ bất chấp cả sự thật lịch sử, bất chấp cả lương tâm, liêm sỉ thì chỉ có
những kẻ mạt vận cuối muà cộng sản mới có.
Sỉ nhục chửi bới tôi là phản
ứng tâm lý dây chuyền cuả loài khuyển ưng. Lời ngắn ý dài, đôi điều muốn tâm sự
với bạn đọc.
Khủng Hoảng Tinh Thần Hay
Chó Dại Cắn Càn?
Hiện tượng dưới những bài viết
cuả tôi thường hay có rất nhiều ý kiến phản hồi. Hay dở thế nào về nội dung cuả
những bài viết tôi cứ để cho lẽ tự nhiên cuả lòng người và lương tâm tự mỗi người
khi đọc cảm nhận thấy. Cái điều tôi muốn nói: Rõ ràng rất nhiều ý kiến phản hồi
mang tâm trạng cuả một hiện tượng khủng hoảng tinh thần, họ nổi khùng lên la
hét chửi bậy rất tục tằn thô bỉ thiếu nhân cách văn hoá , thậm chí còn có những
người với nickname cuả phụ nữ nhưng họ lại mang những cái cuả đàn bà con gái ra
để tha hồ phơi bày. Thật đáng tiếc cho cái cuả quý mà thượng đế đã ban cho bà
Eva. Họ không tiếc lời tự nguyền ruả cái cuả quý cuả bà là hôi thối, là nhớt
nhát mưng mủ, hôi tanh v.v... Xin lỗi tôi buộc lòng phải viết lại như vậy. Vì
nó là những dòng sinh động cụ thể nhất để tố cáo bản chất tâm hồn sa đoạ cuả
con cháu ông Hồ. Vì vậy tại sao ta phải che đậy, không dám viết lại? Che đậy
cho kẻ xấu vì những lời bẩn thỉu cuả họ
có nghiã là hèn nhát chứ đâu phải là lòng xấu hổ, sĩ diện Khổng Mạnh, ngượng ngập
thanh cao quái gì?
Bộ phận sinh dục cuả ngưòi
phụ nữ đúng ra là cánh cưả cuả cuộc đời.Từ đây là cả một xã hội được sinh ra, từ
vua chuá, thủ lãnh, chính trị gia, văn thi sĩ, những bậc thiên tài hay kể cả những
ông bà thủ tướng, tổng thống cho đến những thứ hạng ăn mày ăn xin v.v... mọi
người đều phải theo thứ tự lần lượt xếp hàng bước ra khỏi cánh cưả này.
Cái cuả quý này là bộ phận sinh dục cuả đàn bà. Nếu gọi theo
tiếng Việt đơn giản là cái L. Cái L cuả người đàn bà thì chắc phần đông tuyệt đại
đa số loài người thì ai cũng biết, nhưng không hiểu vì sao những những cộng sản
lại căm hờn nó như vậy? Cụ thể ngay chính ở đây ta thấy những chàng những nàng
công an mạng, hay những kẻ tinh thần hoảng loạn, phát khùng lên như chó dại
nguyền ruả nó, ví dụ như Thuận Phẩm, thị
Lan, thị Mơ, thị Hương v.v...
Theo tôi cái L này đáng lý
ra phải được vinh danh để trong lăng thờ phụng nó mới phải. Xét cùng cái công
cuả nó lớn lắm, nhờ nó mà người cộng sản ngày nay mới có những bậc thày như Các
Mác, Ăng Ghen, Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Động, Hồ Chí Minh v.v...
Cho nên thay cho những câu
khẩu hiệu sống học tập làm việc theo gương bác Hồ vĩ đại thì nên gọi là: Sống học
tập làm việc theo gương cái L vĩ đại.
Cái L nó quý hoá, vĩ đại ở
chỗ nào? Theo tôi nó cũng rất đáng yêu, thuỳ mị, hiền thục mũm mĩm, nó không đe
doạ ai ngược lại nó chỉ biết an ủi vỗ về khi người ta đau khổ, cô đơn lẻ loi,
nó lại hay dễ mủi lòng và mau nước mắt. Hơi một tí là dàn duạ ra lênh láng.
Cái đáng quan trọng nó nhận
thì ít và cho thì nhiều. Nó cho chúng ta cả một xã hội, một tương lai huy
hoàng. Nó chiụ thương chiụ khó nhẫn nại chờ đợi và khổ đau, có khi còn bị đe doạ
mất cả mạng sống cuả thân chủ khi sinh đẻ hay khi những con quỷ dâu xanh như
ông Hồ Chí Mít vì nó mà gây ra bao án mạng với các cháu gái vị thành niên.
Theo tôi cái L còn xinh xắn
đáng yêu hơn vạn lần cái mặt ông Hồ Chí Mít. Tại sao người ta không mang nó vào
trong chuà để thờ, để xụp lạy cúng bái nhỉ? Công lao hạng mã, nhân văn, thơ ca
, , quốc trượng, công thần cứu quốc, cứu nhà cuả nó lớn lắm chứ. Nàng công chuá
Huyền Trân chỉ nhờ có cái L mà mang về cho chúng ta hai châu Ô Lý và ngày nay
là giải đất hình chữ S rộng lớn?
Mẹ tôi ngày xưa thường đọc
câu thơ mắng tôi khi tôi làm gì sai trái dại dột:"
Đẻ con khôn mát L rười rượi
Đẻ con dại thảm hại cái
L..."
Vậy cũng mong các vị đừng
mang cái đức gà vịt cuả ông Khổng Tử ra để răn đe doạ nạt tôi làm gì. Vì tôi
dám cả gan tôn xưng vai trò cuả người phụ nữ và cả cái L cuả các bà ấy lên rất
cao. Cái L không bẩn thỉu như ông cụ Khổng nghĩ mà theo tôi nó rất đẹp thanh
cao vô cùng và đàn ông người nào khoẻ mạnh không bệnh tật đều thích nó tuy
không ra mặt hớn hở công khai nhưng cũng là ngấm ngầm đó là một sự thật hiển nhiên
không ai dám chối cãi.
Sự thật từ hàng nghìn năm đã
có nhiều triết gia, nhiều trí giả cách này cách khác đã viết bài bóng gió tôn
xưng nó. Có nhiều dân tộc trên thế giới đã nặn nó ra thành tượng để thờ.
Nhưng tiếc thay vẫn có kẻ đã
vong ơn bội nghiã, mỗi khi ghét ai, căm thù ai thì họ lại ra rả măng cái L ra để
nguyền ruả, họ văng tục chửi bậy, thoá mạ sỉ nhục cái L. Cụ thể họ nguyền ruả
tôi, hay ông Hồ Dâm Dật v.v... là uống nước nhớt, hoặc liếm cái L cuả thị Mơ,
thị Lan, thị Bích v. v... Thật là thô bỉ, khốn nạt, mất dạy, vô học, cục cằn vô
cùng, không có bút nào tả hết. Tôi buộc lòng phải viết đúng sự thật như vậy
không thêm không bớt. Tôi cũng buồn và đau khổ lắm cho một số tâm hồn việt nam
đồi bại, chứ có vui thú gì đâu?
Họ phù hoạ như cùng một tiểu đội du kích quân
trong nghề phá quấy chửi bậy, dù chỉ vài câu bâng quơ như chó dại suả gâu gâu
như: Mạc Can, Thượng Phong, Tý Còm, Ngô Lắc v.v... Xin lỗi tôi buộc lòng gọi họ
giống như chó dại. Vì họ coi tôi đâu phải là con người, thói kiêu căng cuả loài
thú không cho mình là thú mà lại nghĩ người khác là thú vật nên tâm thần mới bấn
loạn điên đảo như vậy. Họ đúng là con
cháu cuả ông cụ tổ chửi bậy tên là Hồ Chí Mít. Họ được đảng rèn ruã theo một hệ
giá trị Chí Phèo. Họ đã thấm nhuần dòng máu cuả già Hồ, mang những gen di truyền
cuả các cụ Chí , Hồ, Mao với những câu cụ thể như:
"Trong báo tổ quốc, thằng
nào nhiều ý kiến phản hồi là thằng dốt,với hạng ngưòi như Lu Hà, Hồ Dâm Dật,
v.v...nói chi cho phí lời. Hay những câu tương tự: Yêu nước tức là yêu chủ
nghiã xã hội, đảng còn công an còn, Hồ còn đảng còn, Cách mạng nghiã là cách bỏ
mẹ cái mạng nó đi, trí thức là cục phân v.v..."
Thật đáng tiếc đây là hiện
tượng khủng hoảng tinh thần, khủng hoảng hệ giá trị cuả một số kẻ chuyên làm
nghề chửi bậy phá quấy trên diễn đàn thông tin . Chúng ta đành phải kiên nhẫn
chờ đợi sự lột xác thoát thai cuả họ mà thôi. Cũng chỉ mong họ đừng có ném đá dấu
tay, núp sau những nick ảo như thị Mơ, thị Lan, thị Hương, Cu Ki, Đóng Đinh,
Jenny Nguyên nưã để làm cho cả thế giới hiểu lầm coi khinh phụ nữ Việt Nam.
Mong rằng đừng vì một con sâu làm dầu cả nồi canh.
20.6.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét