Con người ta sinh ra để yêu thương và
cũng để hận thù. Có kẻ vì tình yêu thương mà muốn sống cho ra sống. Có kẻ vì
hận thù mà muốn vươn lên hơn người để được trả thù. Tình yêu thương mù quáng có
thể sinh ra hận thù và tội ác. Muốn được trả thù rửa nhục chính đáng lại có thể
tạo ra một tình yêu chân chính bản thiện.Trong yêu có ghét, trong ghét có
yêu.Trong
ác có thiện, trong thiện có ác giữa hai thái cực giao động này đã làm cho con
ngưoì trở nên rối trí mà không phân biệt được đúng sai. Chỉ có lương tâm, trái
tim con người tự nó là một quan tòa, một trọng tài mà mỗi chúng ta phải tự làm
chủ lấy.
Nếu chỉ vì thích một người con gái, yêu
người ta tha thiết thực lòng nhưng người ta không yêu mình, thích mình mà cứ cố
tình chiếm đoạt bằng được bằng mọi thủ đoạn hóa ra tự mình chuốc lấy một tai vạ
thảm hoạ trong tương lai. Dù có sống được với nhau, chiều chuộng cung phụng
suốt đời nhưng không có hạnh phúc. Đời ngươì thì lại quá ngắn ngủi, dù có sống
được đến 100 tuổi thì đã nhiều nhặn gì. Nói như Lão Tử chỉ bằng một giấc ngủ
trưa, chỉ bằng giấc mộng nam kha cuả Thuần Vu Phần ngày xưa dưới gốc cây hoè mà
thôi.
Trụ Vương, Tần Thuỷ hoàng, Hitler,
Stalin… là những kẻ đồi bại về đạo đức,háo sắc và rất trụy lạc. Hitler chỉ có
một quả cà nhưng cũng rất trụy lạc cưỡng bức chiếm đoạt thân xác cả cháu gái
cuả mình, cũng như thân xác bà Eva Braun làm cuả riêng. Stalin cũng làm khổ cả vợ và đời con gái mình là nàng Lana Peters có
tên khai sinh là Svetlana Stalina. Tất cả hạng ngươì này tuổi thọ rất ngắn chỉ
sống có trên dưới 50 và phải chết như
một con chó dại trong tâm hồn đầy hận thù. Thế nhưng y vẫn được Tố Hữu ca ngợi
bằng những vần thơ Chí Phèo:
„Sta -lin! Sta-lin!
„Sta -lin! Sta-lin!
Yêu biết mấy nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin!
Mồm con thơm sữa xinh xinh
Như con chim của hoà bình trăng trong
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, ông đã làm sao, mất rồi! “
Mao trạch Đông, Hồ Chí Minh cũng là những loại người hoang dâm, cả đời không biết thế nào là tình yêu, họ coi đàn bà con gái chỉ là thứ đồ giải trí, sài chán thì đem giết đi. Nhưng vẫn được ca ngợi là cứu tinh thánh hiền cuả dân tộc và toàn dân phải học tập đạo đức trước tác c ủa họ. Họ sống cô đơn trong biệt thự riêng, được bồi bổ sâm nhung để kéo dài tuổi thọ .Nhưng giỏi lắm chỉ sống được hơn 70 cũng phải chết. Nếu tính cả cuộc đời thừa thãi hưởng dục như vậy thì thử hỏi lúc nào họ cảm thấy thực sự mình là con người và có hạnh phúc?
Nếu nói về lòng căm thù mù quáng, có thể
nói là điên loạn trong lịch sử loài ngươì thì chưa bao giờ có thời đại nào có
thể hơn các chế độ cộng sản. Tôi đã đọc sách báo mọi người viết về lòng hận thù
giai cấp trong các chế độ nhà tù phát xít cũng như cộng sản. Còn riêng tôi cũng
có thể viết ra những gì tôi đã nếm trải qua.Thời gian ở đông Đức bọn mật vụ
cộng sản rất ghét tôi, chúng tìm mọi cách để tấy chay tôi. Trong thời gian sống
lưu vong bất hợp pháp tôi có làm thợ tiện trong một nhà máy, chúng xui một
thằng công nhân Đức cố tình làm hại tôi. Nên tôi rất cảnh giác những đồ ăn thức
uống, để tránh khỏi bị hạ độc dần dần. Có buối sáng đi làm tôi phát hiện ra nó
cố tình chơi đểu tôi, nó bôi mỡ và đập vỡ chai lọ thủy tinh và bôi vào tay quay
cuả máy tiện, hy vọng làm tôi bị thương. Nhưng không thành, mỗi lần gặp tôi nó
lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ra điều thằng nào sinh ra cũng có tổ quốc
sao mày không cút mẹ mày đi ở mãi đây làm gì? Tôi cũng nhổ lại, nhiều lần như
vậy nó không chịu nổi và tố cáo tôi. Nó đưa tôi ra ủy ban xung đột, mỗi nhà máy
vẫn bầu ra chỉ để giải quyết những chuyện củ hành củ tỏi theo cộng sản là phê
bình và tự phê bình làm động cơ tiến bộ cuả xã hội.Tôi thấy ôi ả lố bịch vô
cùng, nhưng cũng chống chế và cãi phăng đi: Nào tôi đâu có nhổ nước bọt trước
mặt nó, mà chỉ có nó nhổ thôi. Thằng đốc công hỏi nhưng thỉnh thoảng mày cũng
nhổ? Tôi trả lời: Tất nhiên rồi vì tôi làm việc hăng quá lắm lúc mệt mỏi có
ngáp chẳng may con ruồi nó bay vào miệng nên phải nhổ ra, không lẽ nuốt chửng
vào bụng? Ừ thế đấy sống với bọn mặt dày vô liêm sỉ mình cũng phải trơ ra mà
ngụy biện như vậy. Tất nhiên là tôi nói dối, nhưng sự dối trá này lại chạy về
thái cực của lương tâm bản thiện tự bảo vệ mình.
Tôi đã có 3 con nhưng bọn Đức không cho
cưới, tôi mới khuyên vợ tôi : Mẹ tiên sư bọn chó đểu, à ra thế vỏ quít dày có
món tay nhọn,tương kế tựu kế mày không cho ông cưới thì ông cứ cưới. Lương tâm
ông sẽ tự làm lễ cho ông và tôi cứ mời vợ chồng hai đưá em họ nhà tôi lúc đó
cũng ở Đức đ ến dự đám cưới và mua áo cưới cho vợ và ăn mặc thất oách đưa vợ
con đến chụp ảnh kỷ niệm trưóc toà thị chính. Bà con hàng xóm và bạn bè cũng đến
mừng, sau đó gửi ảnh cho toà Đại sứ Việt Nam, Bộ ngoại giao Đức, Bộ nội vụ, và
toà án Đức. Vìết thư cho Erich Honecker dài dằng rặc thế nào là mối quan hệ
giưã gia đinh và xã hôi trong chế độ ưu việt Xã hội chủ nghĩa. Bên toà án Đức trả
lời và gửi lại mấy bức ảnh và
gióng giả :
-Thôi
mày hãi dẹp cái trò hề này đi. Tôi xui vợ tôi nếu không cho cưới thì làm đơn
xin thôi quốc tịch Đức và sang tây Đức đẻ cưới.Tôi chẳng có chính trị chính
chiếc gì đâu đơn giản là muốn cưới nhau, cho cưói thì ở lại, không cho cưói thì
để ngươì ta đi. Thằng trưởng phòng mật vụ tức quá chửi tôi:
-Mày ép tao, mày sang đó chỉ có thất
nhiệp. Tư bản là bất công.
Tôi mặc kệ nó muốn nói gì thì nói. Mấy
đưá con cuả tôi lúc đó chỉ trên dưới 5 tuổi thấy mấy cái lọ lẽo, huân huy
chương nó bày đầy trên bệ cưả sổ , thích quá và tranh nhau chơi.Nó cứ đau đáu
nhìn mấy đưá trẻ, rất tức tối bực bội vì lũ trẻ dám sờ mó cả đống công trạng
thành tích cho đảng, cả một đời mật vụ chó má hại không biết bao nhiêu người
của nó. Rồi y lừ mắt bảo tôi phải ngăn cản mấy đưá trẻ. Tôi thừa cơ
chửi đổng:
-Không biết chúng mày ăn cái gì, ai đầu
độc tư tưởng chúng mày mà ngu thế .Không biết mấy thứ dồ đó là quý giá hay sao?
Thằng này nghe thấy nhục và ngượng đỏ mặt, và đành phải ký giấy cho gia
đình tôi sang tây Đức khi bức tường Tây Bá Linh chưa hoàn toàn xụp đổ. Vả lại
chúng nó cũng muốn tống khứ gia đình tôi đi, vì vợ tôi có nguồn gốc Do Thái .
Hai đưá con trai đầu cuả tôi khi mới sinh ra đã bị chúng nó cướp mang đi và bảo nuôi đến 5 tuổi sẽ trả về. Mục đích
muốn hủy hoại dần hệ thống trung ương thần kinh cuả bọn trẻ, biến chúng nó
thành con người đần độn dưới đáy cuả xã hôi Đức. Hai đ ứa trẻ không thể thông
minh khoẻ mạnh như cha mẹ chúng nó. Có lẽ
vì chế độ cũng bấp bênh nên cũng thừa dịp này tống khứ đi cho nhẹ dạ để khỏi
phải chiụ trách nhiệm về sau.
Tôi có nghĩ đến hận thù, cũng làm đơn
kiện cáo gửi cho các siêu cường quốc Mỹ, Pháp, Israel, và Toà án âu châu. Các
nước Mỹ, Pháp, Do Thái cũng có lời an uỉ. Toà án âu châu gửi lại cho Toà án
lìen bang Đức. Dù chẳng ai giải quyết nhưng
tâm linh linh tôi cũng thỏa mãn. Tôi đã chuyển từ cực hận thù sang cực yêu
thương những người cùng khổ bị đày
đoạ áp bức. Con ngươì ta không thể sống
mãi bằng hận thù, sẽ tự hủy hoại thần kinh, trạng thái và sức khoẻ mình. Chỉ có
làm thơ hoậc viết ra những gì mà mình bực bội nhức nhối cũng là cách giải thoát
phiền não rồi. Tôi bình thường bên vợ con, tôi thích làm thơ nhất là thơ tình
là mảng tâm tư mà tôi muốn nhắc lại trải qua trên cõi trần gian giả tạm này. Để
khi có trở lại qưe hương vĩnh hằng còn có nhiều kỷ niệm đẹp mang theo. Xin chia
sẻ với các bạn bài thơ tình của tôi
Nếu Có Ngàn Sau
Nếu như trái đất có nổ tung
Nát cả âm dương vỡ cửu trùng
Hốt hoảng hồn bay trăm vạn mớ
Đi tìm nhau loạn cả không trung
Ta sẽ dìu nhau khắp tứ phương
Tìm hành tinh lạ của yêu thương
Không còn ác độc căm thù nữa
Xây laị trần gian mộng thắm hồng
Em sẽ chẳng còn lo mất anh
Chẳng còn đau khổ rũ đầu xanh
Chẳng còn nước mắt thành sông suối
Hết cả quyền hành lũ Sở Khanh
Tự do tình ái thành lương thiện
Sống để yêu nhau đẹp vẻ hồn
Em sẽ cùng anh thành khởi điểm
Cho loài hoa đẹp nhất phong lan
Mộng đẹp như lòng em muốn không?
Hỡi người em gái của quê hương
Yêu em tha thiết đầy thương mến
Của một người anh nỗi đoạn trường ?
Cầu nguyện cho em luôn hạnh phúc
Yêu em anh chẳng hẹp hòi đâu
Ghen tuông chỉ có thành ý niệm
Kỷ niệm dương trần vương cánh hoa
Hồn thiêng vời vợi vượt không gian
Kiêu sa kinh miệt kẻ đê hèn
Chăm chăm chiếm đoạt thân con gái
Cưỡng ép cho mình khi trái duyên
Nếu phải kiếp này lỡ cái hôn
Lòng còn tơ tưởng nhớ buồn than
Bên nhau chưa chọn tình ân ái
Để lại cho ai nỗi tủi hờn...
Tơ lòng ai oán đến cung trăng
Sầu thảm vang vang cả chín tầng
Buồn cả ngàn thu muà lá rụng
Thương người dương thế vẫn yêu nhau
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét