Chính tôi cũng không thể nào ngờ, khi đã
bước sang tuổi ngũ thập nhi tri thiên mệnh, thì tôi lại tấp tểnh học làm thơ và
viết văn. Chính bởi vì cuộc đời tôi có nhiều trầm luân trôi nổi trên trường đời
và trường tình. Ý định này đã có từ 10 năm nay. Nếu không viết lách được gì hoá
ra bao nhiêu sôi nổi, yêu thương, đắng cay , tủi nhục, oan ức, uất hận …cả một
thời trai trẻ và cả cuộc đời đầy biến cố đau thương, oanh liệt, bất công mà
người đời gây ra cho tôi trở nên phí hoài vô nghĩa.
Hiện nay tôi vẫn phải đi làm, nếu nghỉ
hưu tôi sẽ viết nhiều truyện để tâm sự kể lại với các bạn trên mạng, trên cõi
trần gian giả tạm này. Thơ càng ngày trở thành một mảng tâm hồn như máu thịt
cuả đời tôi. Tôi rất khâm phục anh Hàn Mạc Tử tuổi đời còn rất trẻ, chưa từng
trải được bao nhiêu mà Tử đã viết ra được những vần thơ giàu tình cảm trí tuệ
vô cùng. Nếu so với tuổi đời thì Tử chỉ đáng bằng tuổi con tôi thôi. Người
ta bảo Tử điên khùng, trong thơ Tử dùng nhiều từ nghe lạ tai như của
người bệnh hoạn? Nhưng theo tôi đây là trạng thái cảnh
giới tâm linh của thơ mà chỉ có Tử mới đạt được. Tử thừa biết là mình có bệnh,
cơn đau đớn thể xác dày vò muốn điên lên đây, nhưng cơn đau về tinh thần đã đưa
Tử vào tháp ngà của nàng tiên thơ. Trí tưởng tượng sung mãn đã biến cuộc đời
ngắn ngủi thành những phút giây thiêng liêng, xuất thần, xuất hồn thơ ra khỏi
miệng và trào ra đầu ngọn bút. Bộ óc của Tử vẫn minh mẫn hoàn hảo để để tìm ý
thơ, gieo vần, đưa mạch thơ trào ra như dòng máu từ trái tim mình lên trang
giấy trắng .Thơ anh Hàn Mạc Tử không có thời gian để gọt rũa chau chuốt đánh
bóng như thơ Xuân Diệu. Cả đời Xuân Diệu chỉ có khoảng gần 200 bài thơ, phần
lớn thuổng theo thơ Pháp mang tính ẩn dụ. Nhưng chính Xuân Diệu lại tự đốt đi
vì tinh thần giai cấp vô sản mà tự coi gần 200 bài thơ của mình chỉ là rác rưởi
để chuyên tâm làm thơ cho giai cấp Chí Phèo thị Nở đọc. Thơ để phục vụ kịp thời
cho quảng đại số đông, cho công tác sản xuất và chiến đấu. Hàn Mạc Tử khoảng
hơn 100 bài, nhưng thơ Tử là một tấm lòng thành thật của một thiên tài bất
hạnh.
Tôi cũng muốn học ở Tử một chàng trai
trẻ yêu trăng, yêu hoa lá, cỏ cây, con người và muôn loài tạo vật mà thượng đế
đã ban cho chúng ta. Cuộc đời con người là vốn quý, dù chỉ
sống một ngày cũng sao cho đàng hoàng tử tế ghi lại những thơ mộng về tình yêu và hoài niệm xa xôi…
Lúc còn trẻ thì đông tây nam bắc, ngụp
lặn bôn tẩu trong cõi trần gian bao la, hưởng cái thú ngang tàng tự do lãng tử.
Lúc về già thì trầm ngâm suy cảm. Làm thơ trở thành một thú vui, những kích
thích cuả tế bào thần kinh, những rung động của trái tim bản năng thiên bẩm mà
từ khi lọt lòng mẹ ta đã mang theo từ nhiều tiền kiếp. Chắc chắn chỉ có tình
yêu làm cho người ta băn khoăn, thơ thẩn, trăn trở nhiều nhất như những tấm
lòng đa cảm yêu nghệ thuật và sáng tạo tinh thần. Kẻ
độc tài tàn bạo thì căm ghét tình yêu, tôn thờ quyền lực và thể xác.
Những chàng thi sĩ nhân tâm thì
ngược lại khinh miệt tiền tài vật chất, quyền lực và
áp bức. Họ sớm tối vui vầy trong ý nhạc lời thơ,
bộ óc cuả họ đã được siêu thăng da riết đằm thắm về thơ như cơm ăn nước uống
hàng ngày. Trong thơ có hoa, trong hoa có người, trong người có nhạc, trong
nhạc có tình…cứ như thế mà vần điệu chắp nối bay cao.
Mỗi khi nhớ đến người con gái mà mình
yêu thích từ thuở xa xưa ta gọi là những cảm xúc về tình yêu và hoài niệm. Nhớ
nàng ta nhớ đến hoa. Hoa có trăm vạn loài như lan, huệ, hồng, cúc, hải đường
v.v…Bài thơ hai sắc hoa ti gôn là tả loài hoa đẹp nhưng cánh hoa mỏng manh như
bao cuộc tình dễ tan vỡ. Còn tôi hay làm thơ về
hoa phong lan, là loài hoa đẹp thanh cao người ta thường trân trọng đặt bên bệ
cưả sổ khắp cả 5 châu lục. Người Phật Tử thì yêu
hoa sen, người quân tử thì thường là hoa cúc. Những
mối tình ân ái đài các thì chọn hoa hải đường thường nở về ban đêm.Thì ra hoa
và người , ngươì và hoa đã trở thành tình yêu và hoài niệm. Hoa từ một loài
thảo mộc vô tri vô giác đã êm đềm đi vào giấc ngủ của thi nhân, hoa đã trở
thành linh hồn cuả những vân thơ.Hoa là tình yêu và hoài niệm cuả tôi mỗi khi
nhìn lên bệ cửa sổ...
Tôi muốn chia sẻ với các bạn bài thơ,
đây là bài thơ duy nhất tôi viết về tình yêu hoàn toàn tự do về tâm hồn như người
kể chuyện muốn nhắn nhủ phân trần với
người mình yêu câu chuyện của quá khứ . Thơ chẳng theo một nguyên tắc gieo vần nào cả, vì rất khó cho sự
bày tỏ tường tận nỗi lòng mình. Cái g ì cũng phải có lý do tuy muộn màng vẫn
còn hơn không có gì, không giải thích rõ ràng thì ân hận lắm
Em
Là Hoa Phong Lan
Có những điều muốn nói mà không dám nói
Có những điều muốn hoỉ đành phaỉ chịu
Hai mươi sáu năm rồi còn gì nữa
Phong Lan ơi! Em vẫn muốn hoỉ anh
* * *
Anh gặp em trong dòng đời lưu lạc
Chấp chới bơ vơ biển khổ aí tình
Anh nhận ra em như gặp trong mơ
Anh hiểu lòng em như từng trang giấy
Sổ nhân duyên chưa ráo nét mực khô
Đã sé toạc ném trả nơi trần thế
Thôi đừng trách anh, trách kẻ lữ hành
Anh đã ra đi không ngày trở laị
Mảnh giấy anh ghi vô nghĩa vô duyên
Anh phaỉ ra đi cho kịp chuyến tàu
Không đưọc nhìn em lần cuối trong đời
Anh giận cho anh một đơì bế tắc
Vì kiếp nghèo mà anh đã mất em
Đâu phaỉ vì em, đâu phaỉ vì ai
Chót sinh ra để mang nợ đàn bà
Cái kiếp này tắm mình trong nước mắt
Em xuất hiện như thiên thần phá rối
Hãy để cho anh bày laị ván cờ
Anh muốn cho em làm ra lịch sử
Một bất ngờ để thay laị cuộc đời
Kẻ đớn hèn run tay trang giấy mới
Hai chữ liêm sỉ khoá trái tim anh
Em không hôn anh em là con gái
Trái tim rất gần thể xác laị xa
Ý chờ em, nhưng em laị chờ anh
Là con trai sao cứ phaỉ chiụ nhường?
Thế mơí khổ cho cuộc tình câm lặng
Ý anh, ý em trơì chẳng chiụ chiều
Thôi đi anh, em đến giờ đi hát
Anh mất em rồi, vĩnh viễn Phong Lan
Em đâu biết anh là kẻ hẹp hòi
Biết yêu em nhưng laị tiếc cuộc đời
Vội vã ra đi như kẻ mất hồn
Rồi quay laị để gặp em lần cuối
Mảnh giấy anh ghi nhạt nhẽo vô tình
Lòng hẹp hòi đâu còn cơ hội khác
Kẻ lữ hành bươn bả kịp chuyến tàu
Ôm mặt khóc trên toa tàu giá lạnh
Anh nhớ em trong đêm biểu diễn
Rạng rỡ kiêu sa, em đón anh vào
Như hoa phong lan giưã muà băng giá
Anh bồi hồi nước mắt đẫm hàng mi
Em hát cho anh, hay hát cho mình?
Anh yêu em rồi, biết tính làm sao?
Đi lang thang giưã đêm khuya tuyết đổ
Phong Lan ơi! Hoa án ngữ cuộc đơì
Nhiều năm trôi qua anh thầm tự hoỉ
Giờ em ở đâu? Có hạnh phúc không?
Đời lữ hành muôn phương trăm nghìn ngả
Hàng triệu người may chỉ gặp một người
Có trái tim hồng, cùng tần dao động
Để thăng hoa cộng hưởng đẹp ái tình
Em và anh như hai kẻ sinh thành
Kỳ thủ tương phùng đẹp như oanh yến
Nhiệp nhân chưa chín, nhiệp quả chia ly
Tìm đến nhau nhưng chưa được ý trời
Em muốn hoỉ anh, anh tự hỏi mình
Kiếp tiền định ta đã phạm lỗi lầm
Trời nổi giận xé tan tình hai đưá
Mỗi đưá mỗi nơi góc bể chân trời….
* * *
Em thích anh một tâm hồn cháy bỏng
Như phong ba bão tố nổi đìên cuồng
Em thích anh vì là người giản dị
Rất đơn sơ mộc mạc laị chân thành
Là nghệ sĩ em đâu cần hoa giả
Hoa hồng nào mà laị chẳng lắm gai
Anh xông xáo nhưng laị không thô bỉ
Anh kiêu hùng nhưng laị chẳng vũ phu
Em thích anh vì anh không uống riệu
Và trọn đời sẽ chẳng biết đánh em
Em thích anh vì là người tế nhị
Anh thông minh laị rất biết khôi hài
Cuộc đơì thường đâu như trên sân khấu
Để nụ cười tê tái trái tim em
Anh hiểu lòng em ăn ý từng lời
Đếm cho cả trái tim em rung động
Anh gặp em như tia sáng nghìn năm
Sao laị yêu em như thần Vệ Nữ
Biết tôn thờ còn giả dối làm chi
Em biết không? Anh là trai có vợ
Không trăng hoa, laị còn mơ nước Đức
Cho cuộc tình giả mộng để về sau
Anh gặp em không đúng lúc đúng thời
Để anh phaỉ cắn răng mà chiụ thiệt.
muà đông 2008 Lu Hà
Lời Ru Của Chị
tặng Phong Lan
Tôi sinh ra ở miền trung du
Rừng cọ đồi chè vẳng tiếng ru
Suối nước dân ca vào máu thịt
Như dòng sữa Mẹ nhớ chiều thu
Réo rắt kìa ai vẫn nỉ non
Xa hương chẳng đục tấm lòng son
Tình đời thế thái bao nhân hậu
Thánh thiện kiêu sa ánh mắt huyền
Sáng cả chiều thu một giọng cười
Mắt như nước suối buổi ban mai
Phải chăng sông núi sinh ra Chị
Một đoá phong lan để đẹp đời
Hoa nào thanh bạch sống như lan
Có chữ tên người nh ư Thái Chân
Dù đã nửa rồi sang thế kỷ
Vẫn còn vang vọng cả muà xuân
Đất Mẹ xa xôi vắng bóng người
Thiết tha lưu lại buổi xuân thời
Như người con gái ngày xưa ấy
Thánh thiện kiêu sa mộng vẳng đời
Chị là người Mẹ ở trần gian
Người vợ yêu thương của dịu hiền
Tôi viết vần thơ đầy cảm phục
Đứa con hiếu thảo của tình thân
Bàng hoàng nghe kể chuyện ung thư
Không lẽ cuộc đời có thế ư
Sống chết phải đâu là nghiệp chướng
Mà trời cay nghiệt nửa chừng yêu
Yêu Cha, yêu Mẹ, thương nhân loại
Chung thủy chồng con nặng nghĩa đời
Trách nhiệm phải chăng vì đã hưá
Nén đau đôi ngả Chị ca hoài
Cay đắng trời ơi Chị vẫn cười
Cắt đi tóc Mẹ để cho vui
Đưá nào nhanh nhất Mẹ khen thưởng
Cho đoá phong lan rụng rã rời
Lịch diễn đặc dày kín cả trang
Đường chim dằng dặc trải muôn phương
Mười ngày sau mổ còn đi diễn
Con bệnh còn mang bóng tử thần
Dây dợ trong người Chị lãng quên
Chỉ còn nghệ thuật với niềm tin
Như hàng thánh thiện lòng nhân ái
Đời sẽ thương mình hoa ái lan
Tôi đã từng bươn trải mọi nơi
Nếm mùi đau khổ với bi ai
Cúi đầu khâm phục người như Chị
Vẫn cắn môi son trọn nụ cười
Lời ca thánh thót vọng trời nam
Mà tôi phận bạc chẳng đôi lần
Để nghe cho thoả lòng mong ước
Biết đến bao giờ gặp mỹ nhân
Số kiếp nhân loài thật hẩm hiu
Trùng trùng duyên khởi chảy về đâu
Giang hồ vương phải vào căn số
Nên để ngàn thu nợ mối sầu
Tuổi đã cao rồi ngoại ngũ niên
Phần ba thế kỷ kiếp tha nhân
Mong gì trở lại miền kinh bắc
Uống giọt dân ca tiếng Mẹ hiền
Cùng là dòng máu của Việt Nam
Tuy chẳng hẹn về đâu dám quên
Tha thiết đôi dòng thăm hỏi Chị
Bình an hạnh phúc với chồng con
28.1.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét