Thứ Hai, 11 tháng 6, 2018

Số Phận


Bình Thơ Lan Quỳnh

 Số
phận là một sự an bài của Chúa hay do chính mình tạo ra? Tôi là chúa tể số phận của tôi là chủ nhân của chính linh hồn tôi. Nói về số phận thì các nhà hiền triết mỗi người đều nghĩ khác nhau. Khi trí tuệ và số phận giao chiến với nhau thì trí tuệ có gan dám làm dám chịu thì số phận không có cơ hội xô ngã nó. Không có cái gì gọi là số phận cả. Tất cả chỉ là thử thách trừng phạt hay bù đắp.

Nhưng với người Á đông thì lại khác, họ cho là nhân duyên tiền định là kết quả của đời trước. Cụ Nguyễn Du mở đầu tác phẩm truyện Kiều bằng câu thơ lục bát:

“ Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng…“

Kết thúc cụ cho ra một kết luận gọi là thuyết tài mệnh tương đố:


“Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao…

Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài…“

Rồi để một ngày nàng Quỳnh Lan trở lại quê nhà

Rồi một chiều em về qua ngõ vắng
Nhà anh đây sao lẳng lặng như tờ
Bao năm rồi xa quá thuở ngây thơ
Ta không gặp chắc giờ anh khác lắm “

Em sau nhiều năm bôn ba lưu lạc, đã nếm đủ hương vị của cuộc đời, ngọt bùi cay đắng. Em trở lại quê nhà cảnh vật cũng có nhiều thay đổi khác xưa…Trước khi về thăm cha mẹ ngôi nhà cũ của mình, em cố ý để bước chân theo lối mòn quanh co thuở trước. Và em dừng lại tần ngần bâng khuâng trước ngõ nhà anh. Sao không thấy anh ra đón em hay anh cũng giận dỗi biền biệt ra đi từ thuở đó?
Kỷ niệm thời ấu thơ hai đứa còn trẻ dại ùa về tràn ngập trong tâm hồn trái tim em. Cũng giống như hồi tưởng của Lu Hà trong bài thơ:  Bạn Gái Đầu Tiên

“Nhà tôi cạnh nhà Thu
Cách mấy hàng cây na
Ven bờ sông nước chảy
Của một thời xa xưa...

…Hơn hai mươi năm sau
Gặp lại Thu trên tàu
Gánh gồng cùng chúng bạn
Thu đi buôn cà chua

Thu bảo đã lấy chồng
Thu đã có nhà riêng
Tôi mừng Thu hạnh phúc
Mà lòng vẫn vấn vương! “

Sau 20 năm Lu Hà còn may mắn gặp lại cô bạn gái đầu tiên của mình từ thuở ấu thơ trên một chuyến tàu đêm. Còn Quỳnh Lan chỉ còn thấy ngõ vắng sương rơi chiều lam khó tỏa… Và cũng xin chia sẻ với Quỳnh Lan bằng những câu thơ:

“ Em về ngõ vắng trời mưa
Vườn rau luống cải rào thưa não lòng
Hoàng hôn bảng lảng bên song
Khói lam bếp lửa long đong sớm chiều...“


“Những kỷ niệm của một thời đầm ấm
Chợt ùa về sống lại những yêu thương
Dẫu đôi ta cách biệt kẻ một phương
Em vẫn nhớ dù xa rồi anh nhỉ “

Những kỷ niệm của một thời đầm ấm đướm bắt chim, nhảy dây chơi ô ăn quan bịt mắt bắt dê là những sinh hoạt trẻ con nông thôn hay phố thị tỉnh lẻ của người Việt Nam ta, đã đi vào kho tàng cổ tích ca dao . Người Việt Nam ta sống nhân hậu hiền hòa lắm, dù có ở đâu đó trên trái đất này, xứ sở quê hương người. Cuộc sống vật chất tiện nghi đầy đủ, thịt cá mứa thừa, nhưng chúng ta vẩn không quên bát canh cua đồng đĩa rau muốn luộc quả cà dầm tương, cây đa giếng nước đầu làng và mỗi khi có dịp trở lại quê nhà là ta lại tha thẩn đi dạo quanh vườn sờ tay mân mê từng buồng chuối quả mít còn xanh, dù nhựa có chảy dính vào tay. Nhưng khi nguời con gái trở về quê quán, sẽ  qua thăm ngõ người tình xưa thì bâng khuâng lưỡng lự không dám đường đột vô nhà…Bần thần mà ứa nước mắt ra…. Nhớ lại ngày xưa… Tuổi con gái thường hay một mình, vui với mai sau bằng nhiều mơ ước mà vẩn sợ những ai bắt gặp trêu trọc mình… này vin tay vào bờ rào hay bẻ cành liễu, vặt lá tầm vông, chùm hoa dâm bụt…

Lu Hà tôi hiểu nỗi lòng nữ sĩ Quỳnh Lan:

“Xưa kia rặng liễu yêu kiều
Mà nay xơ xác tiêu điều người ơi!
Xót xa ong bướm đôi nơi
Duyên tình đứt gánh cảnh đời sầu ly „


“Con phố cũ lối mòn hàng phượng vĩ
Vẫn còn đây anh ạ bụi thời gian
Chuyện chúng mình năm tháng đã sang trang
Chiều ngang ngõ chợt nhớ về quá khứ “

Con phố cũ lối mòn sỏi đá, bờ cỏ, hàng phượng vĩ vẫn còn đây. Bụi thời gian khỏa lấp không phải cảnh vật mà khỏa lấp tâm thức đôi ta. Cả hai đã là người truởng thành, suy nghĩ có thể khác biệt nhau về thế giới nhân sinh. Cuộc đời anh và em đã viết thêm những trang khác buồn vui ưu tư yêu thuơng khác nhau…Nhưng một khi em đã đến ngõ nhà anh thì em lại trở về với quá khứ xa xăm, một thời cô bé gái ngây thơ… Áo trắng em chưa vướng bụi đời, chưa từng mơ tưởng chuyện xa xôi, không một vết mực tỳ ố trong tâm hồn. Kỷ niệm tình yêu đầu đời đẹp lắm, em sẽ mang theo cho cả khi em từ biệt thế giới này.

Nói như Bacon:“ Chết hoàn toàn không phải là kẻ thù đáng sợ, vì con người luôn có biện pháp đối phó với nó: Ý muốn báo thù có thể chiến thắng cái chết, tình yêu coi thường cái chết, danh dự lấy cái chết làm vinh quang,tuyệt vọng lấy cái chết làm nơi nương náu, sợ hãi muốn vượt lên trên cái chết, mà lòng tin thì vui vẻ ôm hôn cái chết“. Vậy theo Lu Hà: Cô đơn là điều đáng sợ nhất. Trái tim người phụ nữ cần nhất là tình thuơng yêu để sống làm người.

Lu Hà xin phép thay mặt nguời tình quân của Quỳnh Lan để viết ra những dòng tri ngộ ân tình tấm lòng người con gái:

“ Nghe lòng sóng vỗ ầm ỳ
Đại dương bão tố nhung y phũ phàng
Nuối thương dải yếm sang ngang
Thuyền anh mất lái lang thang hải hồ

Chập chờn cánh nhạn nhấp nhô
Theo chòm mây bạc biết vô ngả nào?
Dừng chân nước mắt tuôn trào
Trái tim cô quạnh nghẹn ngào trúc mai“


Quỳnh Lan:

“Em lặng yên để cõi lòng tư lự
Thoáng nỗi buồn và thầm nghĩ về anh
Thu đang về những chiếc lá trên cành
Sắp tàn úa mong manh cho số phận “

Thu đang về nàng lo cho những chiếc lá trên cành, cũng mong manh như số phận con nguời, bèo dạt mây trôi, hạnh phúc chưa trọn vẹn, tuổi đời ngắn ngủi như giấc ngủ trưa, như ánh mặt trời đi ngang qua song cửa số rồi màn đêm âm u vô tận vĩnh cửu bất thình lình ập xuống…

 Đến lúc này, Lu Hà chỉ còn muốn viết thêm cho nỗi lòng Quỳnh Lan chia sẻ an ủi  phần nào với cô về số phận. Thấp thỏm đợi chờ, phân vân ngoài ngõ mà không thấy người tình ra đón. Nàng biết chắc rằng nguời tình quân thuở trước đã đi xa…

“Quanh lưng sửa lại trâm cài
Vầng trăng sẻ nửa áo dài thấm sương
Dẫu lìa ngó ý tơ vương
Bóng anh chẳng thấy dặm trường mờ xa...!“

3.11.2015 Lu Hà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét