Ngày
xưa vua được gọi là con trời. Cả thiên hạ là của riêng ông ta, ông ta muốn ai
sống thì người đó được sống, muốn ai chết thì kẻ đó phải chết. Cái đạo lý vua
tôi được gói gọn bằng một câu rợn người“ Quân xử thần tử, thần bất tử bất
trung“. Vua là kẻ độc tài duy nhất là con dê đực duy nhất được làm chủ bầy dê
cái trong cái chuồng dê của hoàng triều.
Trong
lịch sử loài người từ ngàn năm nay vẫn có lệ tôn thờ“ Vua „.Ngoài thiên hạ và
triều thần ra, vua còn có cả một bầy cung nữ hàng nghìn cô làm vật hiến thân
thí mạng cho vua. Vua thường tham ăn,
ích kỷ, đần độn, háo dục chỉ muốn được tận hưởng khoái lạc một mình. Tuy nhiên
cũng có những vị vua suốt đời tiết tháo nhân nghĩa hơn người nhưng mà cũng hiếm
hoi lắm. Chỉ được thời gian đầu gọi là
minh quân sau cứ đổ đốn dần thành hôn quân, ham mê tửu sắc rồi lại bị tay chân
thủ hạ thân tín của mình giết chết đi.
Ngoài hoàng hậu, phi tần cung nữ ra , vua còn có cả một đội ngũ hoạn quan là
chỗ thân tín, trông cậy. Biết bao chàng trai phải chiụ thiệt thòi, tự thiến đi
của quý trời cho, để được vào hầu cận vua ta gọi là quan thái giám. Họ thường
là lực lượng nịnh thần, luôn tạo ra sóng gió bất ổn cho hoàng triều và thần
dân.
Vua
còn là biểu tượng cuả cuộc đời ngắn ngủi, trong lịch sử vua chuá hiếm có người
nào sống dai như Tề Hoàn Công. Nhưng Công cũng là một ông vua cô đơn, tuy lắm con
nhưng về cuối đời chết thối ra mà không ai biết. Vua không chỉ tượng trưng cho quyền lực tối cao, còn
là cái máy sinh nở vô tội vạ, vua thường hay mắc chứng bệnh đau lưng, run tay,
run đầu gối, hoa mắt. Vua còn nghiã là nô lệ cuả ái tình, tự
nguyện tự giác cho phái đẹp. Cánh đàn bà, những con dê cái sung sức đó ở tam
cung lục viện thi nhau như điả đói, bóc lột, hút hết tinh khí sức lực cuả vua.
Nên ta cũng dễ hiểu nhiều vị vua mới chỉ
có 40, 50 tuổi thôi nhưng trông hom hem lắm, râu tóc bạc phơ cả và vua
thường hay chóng chết. Ta cũng không lấy làm lạ, vì sao có những đại thần tóc
bạc răng long tay cầm long trượng, mà đã từng phục vụ 4 hoặc 5 triều vua. Chỉ
vì đàn con xung trận cuả vua sớm bại hoại, nơi chiến trường chăn chiếu, lớp
lính mới chưa được tuyển chọn sản xuất kịp thì vua đã lăn ra chết nhăn răng
rồi. Vua chết bất đắy kỳ tử mà thần vẫn sống dai như dây chão. Cuộcđời ngắn
ngủi cuả vua do hoang dâm trụy lạc theo tôi cũng có cái hay cuả nó.Nó làm vua
chết non, sống yểu nhưng vô hình lại tạo ra cái may, cái phúc cho thiên
hạ.Hoàng triều luôn biến động thay đổi, từng lớp nịnh thần, bồi bút, cũng vì thế mà nhào theo xác vua trôi nổi.
Một
hình thức dân chủ tự nhiên đã hình thành như TầnThủy Hoàng có 13 năm cầm quyền,
dân có khổ thì cũng chỉ có chừng ấy thôi.Vua hoang dâm, hôn quân là cái bất
hạnh cuả muôn dân trong một khoảng thời gian nhất định.Vì hoang dâm sức khoẻ
vua yếu kém là lẽ tự nhiên nhưng nó sớm
kết liễu đời vua để tạo nhanh một cái
phúc mới cho dân. Phúc bất trùng lai hoạ vô đơn chí, hết cơn bĩ cực thì lại
thái lai ,thay đổi nhanh như chong chóng vẫn còn hơn một chế độ độc đảng, độc tài theo kiểu tập thể
lãnh đạo cá nhân phụ trách toàn tri. Nên vua không chỉ là cái hoạ còn cũng là
cái phúc cho dân đó sao? Đơn giản vì vua chóng chết, lại có một vua mới toanh lên
ngôi hy vọng thần dân đỡ khổ hơn. Sự so sánh này ta thấy nổi lên một điểm cơ
bản: Dù cho chế độ vua chuá có độc tài tàn bạo, nhưng vẫn còn may cho dân hơn
gấp vạn lần chế độ độc tài đảng trị .Hình thức luôn thay đổi triều vua, thay
đổi niên hiệu cũng dễ chiụ như ở các nước dân chủ tự do phương tây, vài năm lại
có một đảng mới lên cầm quyền, dù muốn có độc tài cũng chẳng được.
Trong
lịch sử loài người, vua chuá, dân chủ hay cộng sản thường có thủ đoạn mỵ dân,
hưá hẹn bánh mỳ và hoa hồng, luôn sảy ra để tranh quyền. Dù có mỵ dân
nhưng tác hại cuả chế độ quân chủ có hạn
vì triều cương luôn thay đổi. Các nước dân chủ tự do cũng có thủ đoạn ve vãn
lấy lòng cử tri nhưng họ không thể độc tài được vì là đa đảng. Đảng nào dù ít
dù nhiều cũng có đại diện cho quyền lợi cuả mình trong nghị viện. Hơn một thế
kỷ nay, như chúng ta đã biết có một chế độ độ kỳ quái lố bịch nhất trong lịch
sử loài ngươì đó là chế độ cộng sản. Cộng sản đồng nghiã với mỵ dân, lưà đảo và
tội phạm. Sức sống dai dẳng cuả nó còn ở Trung Cộng, Bắc Triều Tiên và Việt Nam
là bới thủ đoạn mỵ dân lưà đảo rất tinh vi. Đảng này rất hiểu tâm sinh lý cuả
đám dân nghèo hàng triệu người. Nịnh dân, lưà dân, bóp dân là thói quen cuả đảng.
Cho dân ăn bánh vẽ, lưà dân phổng mũi lên cao bằng bằng khen, giấy khen và các
danh hiệu rởm như: Tổ trưởng, nhóm trưởng, đảng viên, liệt sĩ có công, chiến sĩ
thi đua, anh hùng lao động, văn thi sĩ nhân dân….
Ngu
dân là kế sách tinh vi siêu đẳng cuả đảng.Trong giáo dục thì nhồi sọ, học tủ,
học vẹt, chế độ cưỡng chế bằng cấp ngoài khả năng thực tế. Khống chế bộ đại
học, soạn thảo giáo trình chữ nghiã tối tăm mục đích để thế hệ tương lại hiểu
sai ,hiểu nhầm ngu tối đi. Càng ngu càng dễ trị,càng dễ sai khiến, càng dễ bóp
cò, nắn mông dân như trẻ nít. Càng dễ
lưà dân vào cạm bẫy cuả cái gọi là vinh quang nở mặt nở mày. Một người dốt đặc
cán mai, không viết nổi một bài văn trọn vẹn nhưng cũng mấy cái bằng đại học.
Là người yêu thích văn thơ, vậy tôi chỉ muốn tâm sự với các bạn nhiều về nghệ
thuật văn chương dưới chế độ cộng sản. Nói thẳng ra tôi không muốn đọc thơ cuả
các thi sĩ cộng sản , thơ do họ viết sau năm 1954 ở miền bắc và 1975 ở miền
nam. Vì tôi sợ mình bị rối trí, bị ngu đi về những bài thơ tắc tỵ, chữ mẹ chửicha
chữ kia. Tôi chỉ đọc qua vài câu đầu là biết họ muốn thơm thối cái gì rồi. Đời ngươì
thì quá ngắn ngủi. Thơ văn cuả các ông Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Đỗ Phủ,Lý Bạch
nào mình đã đọc hét đâu mà thưà thời gian đọc mấy thứ rẻ rách cuả cái gọi là
hiện thực xã hội chủ nghiã.
Nó
đang cầu mong mình ngu đi thì mình lại chui đầu vào cái thòng lòng nó đã dương
sẵn ra để bẫy mình. Đó là tâm sự cuả riêng tôi, chứ quyền tôn thờ sùng bái, a
dua cuả mọi ngươì ai mà cản được. Thơ
tôi làm ra bình thường thôi, nhưng nó là tấm lòng cuả tôi. Ai thông cảm với
tôi, hiểu nỗi lòng tôi thì vào đọc. Ai không thích thì xin bước xéo đi . Còn
cái chuyện đá chéo giò để miả nhau để làm chio tôi phải bận tậm thì được cái
nước mẹ gì. Bởi vì khen chê đối với tôi chả có ý nghiã gì. Tôi chỉ muốn viết
muốn sống sao cho xứng đáng là một ngươì tử tế có ích và không làm hại ai,
không a dua nịnh bợ theo đuôi ai. Tôi là một người ngoại quốc trên danh nghiã
giấy tờ biết nói tiếng Việt Nam và thích thơ phú. Cái tạng cuả tôi là bài viết
nào cũng có phải có thơ. Như vậy là trái
tính trái nết khác với người đời rồi. Liệu có thể coi là hâm giở hơi, rõ ghét
cái mặt không nhĩ? Sự khác biệt này chắc sẽ có nhiều ngưòi chẳng ưa là cái
chắc.Tôi nghĩ bụng giả dụ có độ 100 ngưòi ,nhưng trong đó có 50 người ưa mình
là quý lắm rồi. Còn ta có sá gì đâu với
50 ngưòi không ưa ta, chửi ta ,nguyền ruả ta, vu khống ta?. Gọi là giả dụ thôi
nếu có .Thời buổi này sau 60 năm trồng ngưòi cuả Hồ Chí Minh thì cũng dễ hiểu thôi để có 50 người ghét ta trong số 100 người.Nếu cả 100
người đều ghét ta cả thì chắc chắn ban biên tập sẽ ném bài viết cuả ta vào sọt
rác từ lâu rồi, chứ còn hy vọng gì được đăng ở đây nhỉ. Còn được những 95
người ưa cả,hoạ chừng chỉ có ông
Hồ Chí Minh là người duy nhất thôi sau năm 1954 nhờ lực lượng bồi bút hỗ trợ
cho.Tôi không chống đối cá nhân ai cả vì lý do cá nhân như Tố Hữu ghét Hữu Loan
vì Hữu Loan đã từng yêu vợ Tố Hữu và bà
Hữu chỉ có Loan trong lòng thôi..Thấy ai làm thơ hay thì khen hay khen hay, thấy
ai làm thơ dở thì chê dở vì những lý do thế này, thế này, và thế này…. Cứ thẳng
ruột ngưạ ra mà viết. Tôi không thể giúp
đồng bào Việt Nam chống cộng sản đâu. Tôi có tài cán quái gì đâu mà chính trị
chính em? Ốc không mang nổi mình ốc thì còn giúp được ai. Chỉ biết làm thơ để kể
lể tâm sự với đời thôi.Thơ là tự do là tiếng nấc cuả linh hồn. Xin muốn được
chia sẻ với các bạn những vài bài thơ ,
gọi là cây nhà lá vườn. Có mấy bài thơ
tàng tàng tâm sự
về
chế độ vua quan ngày xưa và công sản phát xít ngày nay. Thiết nghĩ có đọc qua
cũng chả hại gì, nếu các bạn có thời gian
Nguyễn Trãi Và Nỗi Oan Ba Họ
Tiếng
khóc vang rền rát mặt quân
Ba
trăm già trẻ máu tuôn tràn
Vì
ai nhân nghiã thành trăm mảnh
Cho
kẻ gian thần hưởng phú thân
Nguyễn
Trãi ra đi thù hận trả
Thị
Anh ở lại oán lòng dân
Giá
như thời ấy còn minh chuá
Chưa
chắc hôn quân báo hại thần
Chưa
chắc hôn quân báo hại thần
Hận
thù khắc dấu giưã muôn dân
Công
thần khai quốc nào nên tộị
Gian
tặc chuyên quyền bức thế nhân
Liếc
sóng đưa tình con rắn độc
Đắm
say tửu sắc giống hư thân
Cha
con nhà ấy lười xem sách
Đắc
kỷ nghiêng thành Trụ bất luân…
2008 Lu Hà
Vịnh
Ức Trai Ra Pháp Trường
Tóc
bạc gông dày nặng bước chân
Hận
con quỷ cái giưã dương trần
Ghen
tuông xui khiến cô hồn khóc
Phấn
sáp sao đành nát cỏ xuân
Tiếng
trống tam quân đầu dứt cổ
Vang
rền dân nước lệ hoà tan
Ba
trăm mạng ấy vì ngôi báu
Gái
đĩ triều cương cũng phải tàn
Năm 2008
Lu Hà
Vịnh
Nguyễn Trãi Chết Oan
Tuổi
đã cao rồi vẫn chẳng an
Tấm
lòng ái quốc nghiã trung quân
Sao
khuê mắt biếc phơ chòm bạc
Vằng
vặc đầu xanh soi bóng nhân
Aí
thiếp dấn thân vào cửa khổng
Tiên
sinh hy vọng giữ vương thần
Pháp
trường ảm đạm màu tang tóc
Tình
nghiã phu thê đoạn thế trần
2008 Lu Hà
Cuộc
Chiến Cung Phi
Trăm
hoa tranh nở hội quần dương
Quyết
chiến phen này sắc thắm hương
Ái
nữ cung tần thề sống mái
Nguyên
phi hoàng hậu thắng triều cương
Tan
xương nát thịt thèm hơi chuá
Thảm
hoạ oan hồn khát máu vương
Kẻ
thắng người thua bao thảm cảnh
Được
thì ăn cả ngã về không….
2008
Lu Hà
Tư
Tưởng Hồ Chí Minh
Qua
đọc tiểu luận cuả Phạm Quang Trình
Giỏi
cho tư tưởng họ Hồ
Quê
hương nghèo đói cơ đồ lầm than
Giang
sơn chìm đắm điêu tàn
Lạnh
lùng tráo trở muôn dân bần hàn
Thắt
lưng buộc bụng nuôi con
Nhịn
ăn nhịn mặc tiến lên đại đồng
Theo
voi bã miá hoang đường
Nga
Xô Trung Cộng một phường lưu manh
Hận
thù thấu tận trời xanh
Đấu
tranh giai cấp chiến tranh lụi tàn
Căm
quân bán nước buôn dân
Mặt
người dạ thú ruột gan tím bầm
Bao
nhiêu tử sĩ âm thầm
Cô
hồn thê thảm đi tìm mộ bia
Đầu
lâu lăn lóc xa nhà
Mác
Lê chủ thuyết ta bà khổ đau
Điêu
ngoa tư tưởng từ đâu ?
Miếng
ăn miệng lưỡi cú diều miả mai
Côn
đồ hội kín tanh hôi
Học
đòi trung cộng bọ dòi họ Mao
Mao
hồng khỉ đỏ vì sao ?
Thờ
ông cụ tổ già Hồ làm cha
Vành
đai xiết cổ dân nghèo
Công
nhân lãnh đạo đảng nào cuả dân ?
Sống
thì ăn dối nói gian
Trình
độ văn hoá viết văn hơn người
Xảo
ngôn cục tác gà nòi
Ngục
trung nhật ký một thời nổi danh
Ký
tên là Hồ Chí Minh
Cầm
nhầm kiểu ấy hôi tanh văn đàn
Giở
ngô giở ngọng mị dân
Đàn
em bồi bút bon chen gạt lường
Đua
nhau tâng bốc phô chương
Việt
Nam tụt dưới bạn vàng Phi Châu
7.3.2010
Lu Hà
Giặc
Nội Xâm
Uất
ức giang sơn lắm giặc thù
Lẫn
trong máu thịt cuả tim ta
Cổ
Loa thành ấy bao công sức
Phút
bốc thành tro kế Triệu Đà
Lịch
sử ngàn thu vẫn xót đau
Tình
yêu ích kỷ để trên đầu
Nỏ
thần mua bán cho duyên phận
Nước
mất nhà tan nhục tuỉ sầu
Phụ
tử tình thâm cuối đoạn đường
Phu
thê tuyệt mệnh hận trùng dương
Ngàn
năm lịch sử bầy hoang dã
Giặc
nội trong nhà giữ núi sông
Ích
Tắc Lê Chiêu Hồ Chí Minh
Vong
thân mãi quốc để cầu vinh
Bính
quyền thèm khát buôn dân nuớc
Trán
thấp ngồi cao ghế lộng hành
Văn
bút lưu manh lũ nhặng ruồi
Ngợi
ca dối trá viết bao lời
Bát
cơm manh áo hồn ma quỷ
Sát
máu căm thù thân xác trôi
Nội
thù xâm lược chẳng đâu xa
Lẩn
quất đâu đây như bóng ma
Ruột
thịt anh em đều có thể
Làm
sao vạch mặt đươc quân thù?...
Muá
giáo non sông trải mấy thâu
Mà
sao Nam Bắc giệt trừ nhau
Bài
thơ xưa thấm vào trong máu
Cộng
sản xâm lăng chính nội thù
Nội
ngoại quân thù ta với ta
Mập
mờ đen trắng để lòng đau
Mẹ
Cha chúng nó thù giai cấp
Để
hận ngàn thu kiếp sống thưà...
5 tháng 5 năm 2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét