Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

Suy Nghĩ Về Bài Viết Của Võ Tấn Phong Về Hồ Chí Minh



Võ Tấn Phong đã viết một bài với tựa đề cha già dân tộc. Sau đó đặt một cái dấu hỏi to tướng, làm cho tôi phải bận tâm suy nghĩ.

Vị cha già đó chẳng phải ai xa lạ, mà đã là người Việt Nam thì ai cũng nhẵn mặt từ lâu. Ông ta được mọi người gọi là Hồ Chí Minh, còn tên cúng cơm gọi hồn là Nguyễn Sinh Cuông, sau đổi là Nguyễn Tất Thành.


Cái câu chuyện một người được gọi là cha già dân tộc, ở thời điểm này có lẽ  vẫn còn cho là sự bình thường là cái dĩ nhiên miễn bàn. Nhưng những thế kỷ sau người ta sẽ coi như là một câu chuyện tiếu lâm. Các già làng sẽ mang ra kể cho con cháu nghe để mua vui quanh chum rượu cần: Ngày xưa ngày xưa có các ông vua còn chưa vỡ bọng cứt, mà thần dân kể cả những bậc đại thần, bạc đầu râu tóc trắng như cước vẩn phải quỳ xuống, rập đầu tung hô vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, trong khi vua vẫn còn được bú mớm, iả dầm đái dề….Lớn lên loai choai khệnh khạng chân đi chữ chiêu, chữ bát đã là oai phong lắm rồi. Hoàng hậu chỉ là một cô gái 13 hoặc14 tuổi vẫn chưa mở bướm nứt mắt na đã được gọi là mẫu nghi thiên hạ. Tôi không biết chữ Hán nhưng cũng biết nghĩa là: người mẹ oai nghiêm của thiên hạ.

Chuyện xưng hô gọi những đưá trẻ con làm cha làm mẹ là một truyền thống văn hoá nô dịch của người Việt Nam và người Tàu. Không biết từ thời nào lại có đứa thối mồm nói ra câu chết người: " Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung". Cứ như thế mà trung quân ái quốc mà mất đi cái quyền tự do dân chủ, quyền được sống làm người chính đáng mà tạo hóa hay đấng toàn năng đã sinh ra.

Chả trách mà năm 1945 ông Hồ Chí Minh về làm chủ tịch nước, mà người ta đã khúm núm gọi ông ta là bác. Lúc đó ông Hồ mới chỉ có 55 tuổi, nếu so với một thường dân như tôi mà ai gọi tôi là bác, cũng cảm thấy chán ngán vô cùng và tự hỏi: Sao mình đã già thế ư? Tôi sẽ rất khó chiụ, nhưng với Hồ thì ngược lại và ông ta lại cảm thấy rất hãnh diện tự hào. Bởi cớ sao? Bởi Hồ là kẻ háo danh ô trọc, làm chủ tịch nước bắt thần dân thiên hạ từ đưá trẻ con chưa nứt mắt, đến các bậc gìa cả lão thành đều phải đồng thanh gọi mình là bác. Tuy không phải là vua, nhưng có khác gì hoàng đế vạn tuế đâu? Cái thâm hiểm là bắt cả toàn dân đều gọi thế cả. Đối lại cái câu gọi bác và xưng cháu cũng tương đương với bệ hạ và hạ thần, hay trẫm và các khanh.

Thế vẫn chưa đủ, có nhiều đưá còn làm thơ ca ngợi và gọi ông ta là cha và xưng con.Ví dụ như ông Tố Hữu chẳng hạn. Thử so sánh tuổi Hữu và Hồ cũng chỉ là anh cả và em út thôi, nhưng Hữu cứ gọi Hồ là cha và xưng con thì biết nói làm sao? Hữu là trưởng ban văn hoá, hay tuyên huấn gì đó mà gọi Hồ là cha thì bố bảo đứa nào dám xưng tôi, xưng em.

" Chiều nay con chạy về thăm Bác
Ướt lạnh vườn rau mấy gốc dưà
... Chuông ơi chuông nhỏ còn reo nữa
Phòng lạnh rèm buông tắt ánh đèn..."

Mấy câu thơ này chứng tỏ vị cha già dân tộc này sống rất đài các. Hồ ở bắc bộ phủ, cách không xa còn cho dựng nhà sàn nghe nói toàn gỗ qúy hiếm, tiện nghi bên trong xa hoa lắm. Khí hậu Hà Nội mà họ còn trồng được cả dừa nữa thì cũng đủ biết tốn kém như thế nào?
Có người bảo Hồ giết nhiều người quá nên sợ bị ám sát? Không dám ở nhà lớn lắm phòng, nên ông ta giả vờ giản dị, cho làm nhà sàn. Dưới đó là một trung đội bảo vệ ngày đêm túc trực 24 / 24 giờ ai muốn lên gác mở cửa là có chuông reo ngay lập tức để báo động.

Trong lịch sử Việt Nam những bậc khai quốc công thần kể là vô số nhưng chưa ai dám nhận mình là cha già dân tộc cả. Nghe nói có ông Lạc Long Quân là người được muôn dân gọi là bố. Mỗi khi có giặc dã nổi lên, hoặc thiên tai hạn hán đói khổ thì con cháu đều gọi: "Bố ơi, về đây với chúng con". Nhưng theo tôi cũng chỉ là truyền thuyết thôi.

Truyện ông Hồ thực tế có xứng đáng là cha già dân tộc không thì tác gỉa Võ Tấn Phong đã phân tích kỹ rồi.Tác gỉa còn mang cả Washington và Gandhi ra để so sánh.

Tôi cũng dưạ theo bài viết cuả Võ Tấn Phong và có thơ sau, muốn được chia sẻ với các bạn đọc.


Hồ Chí Minh Sản Phẩm Cuả Nạn Mê Tín Dị Đoan?

Hiện tượng Hồ Chí Minh là vết nhục có một không hai trong lịch sử Việt Nam. Những thế kỷ sau mọi sự thật về con người Hồ Chí Minh chắc chắn sẽ được trần truồng lôi ra ánh sáng như một con ác quỷ. Một câu truyện tiếu lâm như phần trên tôi đã viết về bài viết của Võ Tấn Phong. Liệu sau này không chỉ ở trong nước và người nước ngoài sẽ mang ra để đàm tiếu, nhạo báng chế diễu người Việt Nam?

Tôi không tin người Việt Nam qúa ngu xuẩn và đần độn đến mức mất hết cả lý trí và cảm giác khi nhận thức, hiểu biết, đánh giá, nhận xét về Hồ Chí Minh.

Nhưng vì sao lại ra cơ sự này? Một con người trình độ họ vấn  quá kém cỏi, bất tài, tàn nhẫn, dâm dục, nhân cách kém cỏi, bỉ ổi đê tiện như vậy, lại được người đương thời xây tượng trong chuà, xây lăng để giữ xác?

Phải  chăng người Việt Nam là một dân tộc thích chuyện thần thánh mê tín dị đoan, một dân tộc thích nghe chuyện cổ tích, chuyện hớt lẻo, thích những tin đồn đại ở các quán nước viả hè?

Kể cũng nực cười, từ ngày có đảng và cái chủ thuyết Mác Lê Nin. Nguồn gốc từ hai chàng thanh niên thích mơ mộng hão huyền dưới 30 tuổi, Các Mác và Ăng Ghen viết ra .Giai cấp thợ thuyền  bần cùng đã đón nhận thuyết đấu tranh giai cấp như kích thích tố để say máu giết người như con chó của ông Pavlov tiết ra nước bọt khi nghe tiếng hô: giết, giết nưã bàn tay không ngừng nghỉ, cho đồng ruộng luá thêm xanh.... Thực ra là những lập luận để đạo đức hoá, hợp pháp hóa cho những hành động cực đoan điên cuồng thích giết người, say máu người của một tập đoàn đần độn mang nhiều bản năng thú tính mà thôi.

Nếu chuyện giết người chỉ do lòng sân hận bột phát thiếu suy nghĩ cuả một nhóm người thì cũng chẳng đáng nói làm gì. Cái đáng nói là họ tổ chức thành một đảng hắn hoi, có chính cương điều lệ, có nắm tay thề nguyện dưới đảng kỳ. Nếu cái đảng giết người này có lá cờ với cái đầu lâu và hai khúc xương để chéo nhau thì tất nhiên sẽ chẳng ai muốn theo và mọi người sẽ biết ngay nó là một tổ chức cướp biển,những tên hải tặc gian ác.

Nếu cũng với những tên thổ phỉ , hải tặc, bần cố nông vô sản này tự bỏ đi lá cờ đầu lâu với hai xương chi để chéo nhau mà thay vào đó một lá cờ  đỏ sao vàng cuả tỉnh Phúc Kiến bên Trung Hoa và tên tướng cướp là một ông già giản dị với ba chòm râu dê và đôi dép cao xu lúc nào cũng thỏ thẻ mũi dãi dầm dề thì bạn sẽ nghĩ sao?

Cảm giác bên ngoài và óc thiếu suy luận, cộng với nạn mê tín dị đoan vô tình ta đã đưa tên cướp biển, gian ác, hiểm độc này lên thành một vị thánh. Đảng cộng sản đã kéo lợi dụng tâm lý nhân dân, thờ cúng  bái vật, sùng bái vua chuá có truyền thống từ lâu đời, nạn mê tín dị đoan để lừa đảo mê hoặc đa số.

Chuyên chính vô sản là một lợi thế cho bọn cướp biển khoác áo nông dân này. Chúng nhân danh vì dân để tiêu diệt chính nghiã. Kẻ thù cuả chúng lại chính là tầng lớp trí thức sĩ phu. Chỉ có họ mới hiểu bản chất nham hiểm của những tên hung thần giết người không chớp mắt này, được ngụy trang khéo léo bằng ba chòm râu dê với đôi dép cao xu, vài củ hành hay điã muối vừng...

Kẻ tiểu nhân cũng có thể là một tên tướng cướp, không cần to béo gân guốc, săm trổ,  mặt đỏ râu dài như Quan Vân Trường, hay dữ tợn như Trương Phi. Hắn có thể hom hem như Hồ Chí Minh, gầy guộc như con tép mắm, hay giống như thủ hạ của ông ta lùn tịt với tấm thân ngũ đoản, sức trói già không chặt cũng có thể làm một đại tướng như Võ Nguyên Giáp chẳng hạn.

Tầng lớp bồi bút ăn lương chỉ chỉ có một mơ uớc là biạ chuyện viết văn thơ thật hay, viết đẹp về đảng cướp, về lãnh tụ của đảng. Một người viết thì bình thường, nhưng trăm người, ngàn người, vạn người sẽ tranh nhau , bon chen, dèm pha nhau, nói xấu nhau , để được viết những bài thơ văn phiạ ra hay ho về đảng và lãnh tụ thì qủa là một nghiệp chướng thảm hoạ của dân tộc này.

Cái ngẫu nhiên tưởng như tiếu lâm tân thời này, bỗng trở thành hiện thực. Nhà nhà , người người thi nhau viết hay về Hồ, biạ chuyện thần thánh, biạ ra những giai thoại vờ vịt về Hồ. Họ đã hư cấu biến Hồ từ một con cóc ghẻ xấu xí trở thành con công có bộ lông đẹp huyền ảo để  mọi người chiêm ngưỡng, ngắm nghía, tưởng nhớ và mơ mộng.

Gần một thế kỷ qua  người Việt Nam nhất là các vùng nông thôn rộng lớn có thói quen nhìn Hồ như một con công đẹp, thói quen này đã trở thành bản năng sinh tồn như máu và thịt vậy. Bây giờ có ai bảo Hồ không phải là con công đẹp như họ tưởng mà chỉ là con cóc ghẻ thôi. Nhiều người có thói quen mê tín,sùng bái vật , họ sẽ điên khùng nổi cáu coi như là một sự xúc phạm ngay chính họ vậy.

Sự sùng bái mê tín dị đoạn đã làm những đảng viên trung thành trước khi bị mang ra sử bắn vì bị quy là điạ chủ, bản án bắn họ lại do chính Hồ Chí Minh ký. Đôi mắt họ long lanh nhìn lên ảnh Hồ Chí Minh và nghẹn ngào hô to: Hồ Chí Minh muôn năm, đảng lao động Việt Nam quang vinh muôn năm....

Ở trong nước có 700 cơ quan nhật báo, tạp chí, truyền thanh, truyền hình thi nhau ,cạnh tranh nhau để được cắm thêm lông công cho con cóc ghẻ đang nằm trơ xác ra ở Ba Đình. Nếu có ai nhổ bớt đi một cái lông thì sẽ bị quy cho là phản động, bị bỏ tù, bị tra khảo và bị đánh đập.

Ở hải ngoại các văn thi sĩ, các nhà nghiên cứu, các trí giả vì tiếng gọi của lương tâm mà đang làm cái việc nhổ dần lông công. Hồ Chí Minh sự thật không phải là con công đẹp mà chính là một con cóc ghẻ cuả lịch sử. Vạch trần sự thật Hồ Chí Minh đã trở thành lương tâm, lương tri của thời đại.

Tất nhiên hiện nay những kẻ cơ hội vẫn còn cố bám viú vào cái thây ma Hồ để sống. Có những kẻ ăn nói rất hàm hồ dữ tợn, chuyên chửi bậy văng tục,những tên công an ác ôn giết người, đánh người, hiếp dâm, cướp vợ các sĩ quan miền Nam cộng hoà, chúng rất bỉ ổi tàn nhẩn, sẵn sàng tụt quần bóp dái, đốt lông dái các cụ già và cười sằng sặc như chúng đã đối sử với các vị hoà thượng trong chùa. Nhưng chính bọn này lại lên mặt đạo đức bênh vực Hồ, bảo rằng Hồ là bậc tiền nhân gìa cả, là người đã chết ta phải kính hiếu và tôn trọng. Hãy để hình tượng ông ta đẹp như con công  đừng làm chuyện nhổ lông công nưã, để ông ta  trơ ra, trần trụi như con cóc ghẻ là thất đức.Họ coi rẻ mạng sống gần 10 triệu ngưòi Việt Nam  đã chết oan uổng tức tưởi từ khi có Hồ xuất hiện, vì họ là dân đen. Còn Hồ là thánh thần cần phải đối xử khác đi theo truyền thống bái vật của dân tộc. Hãy nghĩ đến cuộc sống cuả 85 triệu dồng bào thống khổ và đừng gì trái với lương tâm. Hồ Chí Minh không phải là thánh thần là con công đẹp mà ông ta chính là một tội nhân thiên cổ, một con cóc ghẻ bên lìa đường cuả lịch sử nhân loại.

Xuất phát từ bài viết cuả Võ Tấn Phong, nội dung bài báo này tôi không tiện chép luôn ra ở đây vì khuân khổ trang web không cho phép mà tôi chỉ triển khai những suy tư và có làm một bài thơ để chia sẻ với bạn đọc. Đúng ra đây là quán thơ tôi lại phá lệ và viết luôn cả văn, một bài tâm sự dài với các bạn đọc.
Rất cám ơn các bạn lưu tâm đến

13.6.2010 Lu Hà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét