Chúng ta đang sống trong một thời đại tốc độ và thông tin. Vài trăm năm trước đây ai
cũng tin là trên mặt trăng có ả Hằng Nga vì trốn người chồng tàn bạo mà lên ở
trên cung trăng ở với anh chàng cuội đen thủi đen thui làm đày tớ, ngồi dưới gốc
cây đa. Nhưng họ vẫn mãi không thể thành vợ
thành chồng được, tuy rằng cả hai cùng cô đơn. Bởi vì họ thuộc hai đẳng cấp tâm linh khác
nhau, họ gần nhau nhưng họ không thể yêu nhau được. Dục vọng không thể thắng nổi
lý trí và trái tim. Hằng Nga vẫn cứ phải rớt nước mắt mà nhìn về hạ giới xa xăm
để chờ đợi những chàng thi sĩ như Lý Bạch, Tản Đà, Hàn Mạc Tử v. v… làm thơ tỏ
tình với mình?
Ngày nay loài người đã thừa biết trên mặt
trăng chỉ là một sa mạc hoa vu, nhưng tâm linh trí tưởng cuả những chàng thi sĩ
vẫn tin và thương nàng Hằng Nga nhiều hơn. Phải chăng thi sĩ là mơ mộng viển
vông? Con người của thế kỷ 21, của những con tàu siêu tốc, của những máy tính
điện tử cực nhanh mà vẫn còn tin dăm ba câu chuyện thần thoại hão huyền…Sự kiêu
căng của loài người bằng vài thành quả đạt được
trong ngành vũ trụ, cũng như trong phòng thí nghiệm như Darwin, Pawlop
v. v…vẫn chỉ là những trò hề cho Thiên Chúa hay Thượng Đế toàn năng. Trí tuệ cuả
Darwin, Pawlop, hay cũng như Karl Marx, Lê Nin làm sao có thể so sánh với
Arbet Einstein là con người được coi là thông minh nhất cuả thế kỷ 20? Người cha đẻ
cuả ngành khoa học nguyên tử và hàng
không . Thế nhưng, ông vẫn chưa dám khảng định nguồn gốc của loài người từ đâu
mà dám bạo mồm bạo miệng như những kẻ vô thần hay cộng sản là từ loài khỉ? Ông tuyên dương Đạo Phật, Einstein đã từng
tuyên bố: Ông là ngươì Do Thái nhưng ông
không theo tín ngưỡng nào cả, nếu có theo một tín ngưỡng thì tôi sẽ chọn
đạo Phật. Đạo Phật với thuyết luân hồi quả báo là phù hợp với nền khoa học hiện
đại trong tương lai.
Trong đạo phật chối bỏ ái dục, vì ái dục
là nguyên nhân của luân hồi chuyển kiếp, còn ái dục tức còn nợ nần , vay trả,
và còn đầu thai. Chúng sinh còn ngụp lặn mãi
trong ái hà, bể khổ. Phật muốn giải thoát chúng sinh bằng con đường vô
thủy vô chung, để đi tới niết bàn không sinh không diệt. Nhưng con người đã trót
nặng chữ ái, thì cũng dám đầu thai thêm vô lượng kiếp nữa để trả nợ tình, nếu
ta không phải là người thoát tục, tu hành?
Khoa học ngày nay mới chỉ đạt được những
thành tựu về vật chất còn lĩnh vực tâm linh tinh thần thì quả còn quá ít ỏi.
Tình yêu vẫn còn là một lĩnh vực bí hiểm, không có ngành khoa học tối tân nào
có thể phân tích, khám phá ra nổi. Để hiểu về tình yêu, người ta không thể tìm
đọc những câu chuyện tình của những nhà văn sa đoạ trụy lạc, hay kiểu tả tình
như kiểu bà Dương Thu Hương mà cố gán
cho ông Hồ Chí Minh với cô gái dân tộc tên là Xuân nào đó. Sự tưởng tượng nào
giỏi hơn anh chàng Ngô Thưà Ân mỗi khi lên cơn nghiện ngả bàn đèn hút thuốc phiện
mà viết ra thiên tiểu thuyết trường thiênTây Du Ký tuyệt vời. Biết rõ là phịa
nhưng mọi người vẫn thích đọc. Ngô Thưà Ân quả là một anh chàng có trí tưởng tượng
siêu kỳ cũng do nhờ thuốc phiện cộng với thiên phú bẩm sinh sẵn có đã đã nâng
cánh cho tâm hồn ông lạc vào cõi huyền ảo hư vô. Bà Dương Thu Hương không hút thuốc phiện để viết
ra mối tình Hồ- Xuân, chỉ nhờ vào phù phép của thứ văn do trường Nguyễn Du theo hướng hiện thực xã hội chủ nghĩa, nhà
nhà viết văn, người người người viết văn để chỉ tổ làm hao tốn thời gian cho
người đọc.
Người ta bảo: nhà văn nói láo, nhà báo
nói phét cũng chẳng ngoa. Câu này chỉ đúng cho các văn thi sĩ dưới chế độ nô dịch
tinh thần cuả người cộng sản mà thôi .Còn như văn sĩ, báo chí các nước tự do,
văn minh tiên tiến họ không dám đặt bút viết láo, hoặc phịa chuyện, vu khống
đơm đặt. Họ là những kẻ sĩ có lương tâm và liêm sỉ nhân cách khi cầm bút. Tình
yêu là lĩnh vực thiêng liêng cuả trái tim, là nguyên nhân của chuyển kiếp luân
hồi.
Tôi cũng là loại người đa cảm, si tình,
tính nết sinh ra như vậy đó. Cũng may còn có chút
khả năng viết lách làm thơ để giãi bày tâm tình cuả mình, khi mình còn nơi tại
thế. Nếu chẳng may chết đi thì ai biết đó là đâu? Viết văn để tự tả tình
mình thì tôi không muốn lắm, nhưng làm thơ khi lòng mình xúc động, khi trái tim
mình rỉ máu luôn là niềm vui thú cảm của tôi. Thơ phải chờ đợi nung nấu tâm tưởng
khi mình bồi hồi nhớ nhung, ái ngại thương cảm cho người mình yêu.
Sự bột phát cuả trái tim do lý trí kiểm
soát tạo cho ta ý tứ vần điệu, nhạc tính thi nhau mà xuất thần là giây phút
thiêng liêng may mắn ta phải chớp lấy ngay và ta đã nhanh chóng hoàn thành bài
thơ. Để kỷ niệm cho đời ,cho quán trọ trần gian giả tạm này. Tôi viết lời tâm sự
và cũng muốn chia sẻ cùng bạn đọc quý mến của tôi những bài thơ tình là cảm xúc
chân thật nhất.
Đọc
thơ nhau để thưởng thức thi vị tình đời .tình người khác xa hẳn với với loài cầm thú.. Con người
ngoài miếng ăn, hưởng thụ vật chất, tranh giành đâm chém nhau, sát hại lẫn nhau,
còn có đáng để cho ta còn trân trọng? Chỉ còn có tinh thần và tình yêu, vật chất
và hưởng thụ đặt lên bàn mà cân cái nào hơn cái nào? Người quân tử cần tinh thần
và tình yêu để sống, vì người quân tử có bộ óc trái tim hơn ngươì. Còn kẻ tiểu
nhân cần vật chất và hưởng thụ để mà tồn tại.
Nếu như xã hội công bằng đầy đủ thái
bình cả thì người ta ham muốn những giá trị tinh thần. Còn như xã hội nghèo nàn
lạc hậu thì vật chất được đề cao. Văn thơ là cái quái gì, chỉ là thứ viển vông
vô tích sự mà thôi, không làm ra tiền của chẳng ai thèm đẻ ý đến, có viết ra chỉ
là những nhu cầu cho khách hàng không tim không óc đọc… Văn thơ hiện thực xã hội
chủ nghĩa phục vụ cho nhu cầu tô vẻ chế độ, tâng bốc lãnh thụ, nắn mông quần
chúng cũng không còn làm mưa làm gió trên đầu nhân dân được nữa.
Tôi muốn các bạn đọc cuả tôi, đọc thêm
vài bài thơ để thông cảm và hiểu thêm cho những lời tâm sự cuả tôi. Cám ơn!
Thơ Để Cho Em
Thơ đi thơ lại vẫn là thơ
Thơ thẩn kià ai cả sớm chiều
Cứ nghĩ đến em là nước mắt
Trong đầu chưá chất chỉ toàn thơ
Thơ như giọt nước lấy trong tim
Đọng nỗi sầu tư đắng mật gan
Dồn cả vào thơ đầy cốc lệ
Thương em thăm thẳm cõi ru hồn
Thơ nhắn nhủ em sống hết mình
Đầm đià châu ngọc rỏ năm canh
Mộng tàn gối chiếc buồn đêm lẻ
Người ấy giờ đây vẫn mạnh lành
Thơ tiễn buồn ai đi lấy chồng
Chẳng thuận lòng Cha với họ hàng
Tính nết sao mà ương bướng vậy
Chỉ vì tức bực vơí người thương
Tha thiết yêu nhau để lỡ làng
Vì em chẳng khéo giữ chân chàng
Vì em tranh giải thành lơ đãng
Anh biết thơ ngây chỉ có nàng
Đông qua xuân đến đọc dòng tin
Tết đến mà sao nghẹn tắc lời
Ngũ thập biết rồi thiên định mệnh
Trăm năm bằng cuộc biển dâu đầy
Tức quá mà ta phải chiụ sao
Nâng niu như ngọc thắm như hoa
Tình em anh giữ hòn trân bảo
Căm kẻ vô lương xéo ác tà
Than thân, trách phận giận trời xanh
Giận cả không gian vũ trụ hành
Xé nát chín tầng mây khí quyển
Đưa em trốn đến đảo hoàng tinh.
2008 Lu Hà
Thơ Để
Cho Em
cảm tác t ừ
ý thơ Luân Hoán
Làn da mát dịu hương mơ
Cho anh ngây ngất làm thơ
say mình
Mảnh hồn lạc cõi mây xanh
Bâng khuâng ôm cả thâm tình
ngàn thu
Yêu em, anh mới làm thơ
Phải đâu một chút vu vơ giữa đường
Ngạt ngào thoang thoảng dạ
hương
Sương thu còn đọng thịt
xương ân tình
Nỉ non oanh yến trên cành
Theo dòng lục bát thanh bình
người ơi!
Trần căn trong cõi luân hồi
Nhân duyên đưa lối tìm nơi bến
nhà
Lao xao cành trúc la đà
Thuyền quyên yểu điệu chiều
tà bướm hoa
Sương gieo nặng
hạt nhạt nhòa
Ngẩn ngơ như thể lạc vào thủy
cung
Xa nhau để lại nhớ nhung
Bóng ai trong cõi bụi hồng
tâm linh
Lang thang thương kẻ si tình
Hồn bay tìm nụ hoa xinh tím
chiều
Cảm ơn nhân thế có thơ
Để anh thêu dệt giấc mơ âu sầu
Trăm năm còn lại nương dâu
Ngàn năm ai oán giang đầu
nỉ non
3.1.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét