Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2017

Đôi Dòng Suy Nghĩ Về Bài Viết Của Lê Hùng



Lê Hùng viết rất hay, cảm nghĩ về ngày kỷ niệm 30.4.1975 của các CĐVNTD tại vương quốc Bỉ.

Vẫn cái gọi là chiến thắng 30 tháng 4 năm 1975 mà người cộng sản vẫn coi là một sự kiện long trời lở đất, giải phóng miền Nam khỏi ách xâm lược của Mỹ và bè lũ tay sai bán
nước. Cho đến nay ngưòi cộng sản vẫn ngoan cố không chiụ thừa nhận bản chất sự thật phũ phàng: đây không phải là chiến thắng của nhân dân Việt Nam, chống Mỹ và  chống chính quyền miền Nam cộng hòa. Sự thật là chiến thắng theo quan niệm của bè lũ thiểu số lãnh đạo cam tâm làm tay sai cho  quan thày đế quốc Nga Xô anh cả đỏ và bành trướng đại Hán quan thày đen.

Sự thật nhân dân Việt Nam và dân tộc Việt Nam đã thất bại. Ngày 30 tháng 4 phải được lịch sử ghi nhận là ngày mất nước, ngày quốc tang, quốc hận.

Bởi cớ sao?

Kẻ chiến thắng thứ nhất thực sự chính là ba Tàu bành trướng đại Hán, nhờ vậy mà họ nắm gáy, trọn ổ, túm cổ nhóm thiểu số Bắc bộ phủ lệ thuộc vào mình và lời lãi được hai quần đảo Trường sa và Hoàng sa. Ngoài ra còn được cả những cánh rừng mông mênh cả ba miền Bắc- Trung- Nam và  Cao Nguyên Bauxit v.v...

Kẻ chiến thắng thứ hai là Hoa Kỳ. Nhờ CSVN nghe theo Hồ xui dại mà cam tâm làm tên lính đánh thuê cho tiền đồn XHCN và chính thông qua cuộc chiến tranh này làm yếu đi tiềm năng kinh tế của Nga, làm cho đất nưóc này suy kiệt. Phá tan mọi kế hoạch chạy đua vũ trang, chiến tranh giữa các vì sao sụp đổ. Nhờ cuộc chiến tranh Việt Nam mà Hoa Kỳ đã ép Nga Xô ngồi bàn hội nghị ký kết giải trừ vũ khí hạt nhân để cứu nguy nhân loại khỏi bị hủy diệt.

Nếu CS Vìệt Nam theo cái hơi cuả Tàu mà chiụ cam nhận Việt Nam là tỉnh bộ của Tàu thì chiến thắng củaTàu cũng là cũa họ. Chứ không phải là chiến thắng của nhân dân hay dân tộc Việt Nam. Đây là sự ngộ nhận nhầm lẫn do cố ý tuyên truyền mà thôi.

Nếu CS Việt Nam theo cái hơi của đế quốc đỏ Nga Xô thì họ càng thấy là họ đã thất bại, vì gây ra chiến tranh mà làm anh cả đỏ suy yếu, kiệt cạn kinh tế dẫn đến sụp đổ và kéo thêm hàng loạt các nưóc XHCN ở Đông Âu nữa.

Ngưòi cộng sản không có gan nhìn nhận thực tế, họ hay có lý luận ba ba ruà ruà. Lịch sử đấu tranh giai cấp phát triển theo đưòng xoáy chôn ốc, dập dìu như sóng biển, lúc lên lúc xuống là chuyện bình thường. Theo Lê Nin, theo Stalin, theo Mao, theo Hồ ta nhất định thắng vân vân và vân vân… Thiên đường cộng sản sẽ trở thành hiện thực không thế kỷ này thì vài trăm năm sau chúng ta sẽ trở thành lũ vượn ăn lông ở lỗ, rất bình đẳng tha hồ mà sung sưóng, chan hòa vô cùng.

Người CS vẫn ra công tuyên truyền với cái gọi là chất độc màu da cam mà không chiụ thừa nhận tôi lỗi chính là bởi chính họ gây ra. Họ luôn chen chúc ăn ở với dân, ngày ăn cơm quốc gia cộng hoà, tối lại nổi lên chống phá nhà nước. Họ, đám bộ đội dép râu nón cối hay đám dân quân du kích áo bà ba mũ tai mèo luôn đẩy dân ra làm bia đỡ đạn, hứng chiụ những làn đạn hay bom Nalpan, hay chất độc hoá học gì đó của quân đội Hoa Kỳ.

Cái lỗi này là cả hai phiá, phía Mỹ và phía quân đội Bắc cộng. Phía cố tình xâm lược theo lệnh  quan thày quốc tế CS và phía kiên quyết ngăn cản làn sóng đỏ, kể cả những thủ đoạn mất nhân tính như giải chất độc để làm suy kiệt quân đội xâm Bắc cộng.

Những thiệt hại mà Mỹ gây ra cho nhân dân Việt Nam là trực tiếp công khai như thả bom, dù bất đắc dĩ trên lãnh thổ Việt Nam, nhưng so với thiệt hại mà bọn bành trướng bá quyền gây ra cho nhân dân Việt Nam thì chưa thấm vào đâu. Cái thiệt hại mà Tàu gây ra như phá hủy môi trường, chặn nguồn sông Mê- Kông, đào bới Cao nguyên biến Việt Nam trở thành bãi rác hóa chất  độc hại cuả Tàu thật là kinh khủng biết chừng nào?

Miền Nam cộng hoà là một thời một dĩ vãng dân chủ tự do của nhân dân miền Nam. Cái hình ảnh nhà nước này đã trở thành biểu tượng, thành niềm mơ ước  nhớ nhung của đồng bào hải ngoại cũng là những tình cảm đáng trân trọng

Không ai lại nỡ vu cáo những kỷ niệm, những tình cảm đó là phản động, là việt gian, là cố tình vực dậy cái chế độ đã bị CS tiêu diệt bằng súng đạn và cả xác lính Tàu.

Đồng bào hải ngoại không hề muốn vực dậy chế độ  Việt Nam Cộng Hòa. Bởi vì chế độ này đã  bị bức tử, cáo chung từ năm 1975. Bởi vì những người sáng lập ra nó đã ra đi, hoặc già yếu. Mà ngày nay họ chỉ coi đó là một biểu tượng, để phấn đấu hy vọng cho dân tộc Việt Nam trong tương lai  sẽ có một chế độ vượt xa chế độ miền Nam cộng hòa  tốt đẹp gấp 10 lần, và vượt xa chế độ độc tài cộng sản vô nhân tính 100 lần.

Bài viết của Lê Hùng rất hay, nhưng lập tức bị những ý kiến phản hồi thiếu nhãn quan chính trị, thiếu học vấn trí tuệ cơ bản của những người như Nguyễn Thị Thu Trang, Nguyễn Thị Thu Hương, Phạm Công Tình, Nguyễn Quốc Bình. Họ nhân danh với đủ tầng lớp học sinh, sinh viên, trí thức cs lão thành, kiều bào hay cán bộ cs công tác ở nước ngoài v.v... Họ a dua la lối chống đối Lê Hùng kịch liệt.

Họ nói nhiều về tác hại cuả bom cháy và chất độc màu da cam, và đổ lỗi cho phiá Mỹ là nước sản xuất, Nhưng họ lại dấu nhẹm đi trách nhiệm cuả  mật vụ chỉ điểm cộng sản cố tình ăn ở lẫn lộn với dân và chỉ điểm cho không quân ném nhầm vào dân để vu cáo. Tình báo nội gian của cs như ta đã biết có rất nhiều trong quân lực MNCH. Hay chính những người này hôm nay to mồm lu loa chỉ điểm cho không quân ném bom?

Theo tôi với nền kinh tế và khoa học tiến bộ của Hoa Kỳ, nếu người CS đi theo quỹ đạo của Mỹ, không bán nước tham quyền cố vị, không theo Tàu làm tôi tớ thì sự giúp đỡ của Hoa Kỳ về những thiệt tại chiến tranh có đáng là bao. Nếu những nhà tỷ phú Bắc bộ phủ chiụ trích ra một phần ba tài sản để giúp đỡ những nạn nhân chiến tranh thì theo tôi hiệu quả hơn là xui dân kiện cáo  Mỹ hoài. Mình mua chiến tranh gây ra cảnh đầu rơi máu chảy, chết chóc cho dân mình vì nghĩa vụ quốc tế thì mình phải có trách nhiệm thôi còn ăn vạ ai nữa.

Còn cái truyện xa xôi ở trung cận động giữa nhà nước Israel và nhóm dân Palästiner kể lể ra đây vì mục đích gì?
Thực ra nhà nưóc Israel cách đây 2000 năm là của người Do Thái là giải đất mà tổ phụ của họ đã gây dựng nên từ thời  Abraham, Isaak, Salamon, David v.v...Trải qua các vương triều, một đất nước mênh mông hùng mạnh là một thực tế lịch sử. Theo truyền thuyết thì người Do thái và người Ả Rập là hai anh em cùng cha khác mẹ. Có chung một người cha là ông Abraham. Kể từ khi ngưòi Do thái bị đế quốc Babilon và đế quốc La mã ( Roma ) đánh bại mà họ phải di dân phân tán khắp điạ cầu. Sau nạn diệt chủng trong thế chiến hai họ trở về mảnh đất xa xưa để phục quốc xây dựng sa mạc hoang vu trở nên trù phú. Nhưng cả 2000 năm vùng đất này bị bỏ hoang và bị nhóm thổ dân Palästiner chiếm đóng. Sự hiện diện của Do thái đúng ra là ý trời, nhờ người anh em Do thái mà làm cho dân Palästiner được tiến bộ mở mặt mở mày. Nhưng khốn nỗi người Palästiner không chiụ hoà bình chung sống, họ coi ngưòi anh em Do thái là những tên điạ chủ bóc lột. Các nước Ả rập ích kỷ không chiụ thu nạp dân Palästiner. Đúng ra chỉ vài triệu dân Palästiner có thể chia đèu phân phối ra các nước Ả Rập vì đều là đạo hồi cả. Họ cứ ra rả về cái gọi là thượng đế vĩ đại hơn. Họ phong toả biên giới không cho ngưòi anh em cùng đạo cuả mình vượt qua. Giải Gaza là mảnh đất tạm dung, thực đúng là một trại tỵ nạn khổng lồ.

Nhóm khủng bố thì xui dục dân chúng chống Do thái. Không chiụ lao động trong các hãng xưởng của ngưòi Do thái, cho là mình bị bóc lột, sinh ra lười biếng há miệng chờ sung. Các nước hồi giáo, Ả rập mênh mông thì lại không chấp họ. Liên minh Ả rập thì thề sống thề chết là phải hất trọn ổ 7 triệu dân Do thái ra biển.

Xét cho cùng dân Palästiner phải nghĩ lại ngay từ buổi đầu người anh em Do thái trở về đối xử với họ như thế nào từ những năm 1949 đến năm 1960? Mức sống được cải thiện rõ rệt, nhưng từ ngày nghe nghe xui bấy của cộng sản  Nga Xô và Tàu Cộng và các nước Hồi giáo quá khích và và các nhóm phản động khủng bố mà bị quân đội  Do thái buộc lòng phải ép họ vào giải Gaza? Lỗi tại ai? Do Thái hay các nước Ả Rập, hay Nga Xô, Trung Cộng? Hay do các phần tử khủng bố trong lòng dân tộc họ?

Cho nên cái ông Tình gì đó ở Paris đừng có mang cái chuyện của người ta bên trung cận đông. thuyết giải linh tinh nhằm gây ra tình trạng u mê hiểu lầm, bôi nhọ, bóp méo, lịch sử  là một việc làm vô liêm sỉ thiếu suy nghĩ.

8.5.2010 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét