Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

Nữ Văn Sĩ Dương Thu Hương Và Các Fan Hới Mưng



Có người bảo rằng tôi là người chống cộng cực đoan, vì viết bài có ý đùa cợt với bà Dương Thu Hương, trong khi đó lại đề cao những  nam nữ văn sĩ khác như Phạm Thị Oanh Yến, Võ Thị Hảo, Trần Mạnh Hảo, Hà sĩ Phu v.v... có ý hạ bệ bà Dương Thu Hương là một sai lầm và họ chỉ trích tôi cực liệt.


Trích:"Dùng hình ảnh của một nữ sĩ khác (Phạm Thị Oanh Yến) để so sánh và hạ bệ uy tín bà Dương Thu Hương là hành động sai lầm, nông cạn, và ấu trĩ tới mức khôi hài của ông Lu Hà. Điều này chỉ khiến cho độc giả quan tâm tới thời cuộc ngao ngán và lo ngại cho cá nhân ông Lu Hà; vì có thể lý tưởng của ông ta đã bị lung lay, và mục tiêu tranh đấu của ông ta đã bị thay đổi ?"

Tôi xin trả lời rõ ràng rành mạch và hãy nghe đây cho rõ: Tôi là người không chống ai cả, cá nhân người nào cả, không chống một đảng phái, tổ chức nào cả. Không chống cộng sản, không chống quốc gia, không chống tư bản, không chống phong kiến, không chống bố cu mẹ đĩ nào hết v.v... Tôi chỉ viết bài ca ngợi sự thật và lên án sự giả dối. Bất cứ ai giả dối tôi đều phê bình lên án tất cả. Ai đó đừng có vớ vẩn bảo tôi chống cộng cực đoan, tôi có hằn thù quái gì với cộng sản mà phải chống cộng cực đoan, người này ăn nói linh tinh, so sánh  tôi như là những phần tử hồi giáo qúa khích không bằng.

Hãy dẹp đi cái giọng dở ngô dở ngọng vớ vẩn này đi. Lại còn vú cả lấp miệng là tôi hay viết bài phê bình có tính chất chống cộng, nhưng lại viết bài diễu cợt bà Dương Thu Hương là người có tinh thần chống cộng khét tiếng ở Việt Nam và hải ngoại. Cả bà Dương Thu Hương dù nổi tiếng chống cộng hay cả cộng sản nữa tôi chống họ để làm cái quái gì?

Tôi cứ ca ngợi những bài viết rất hay của  văn sĩ Phạm Thị Oanh Yến, Hà Sĩ Phu, Bùi Tín, Trần Mạnh Hảo, Ngô Nhân Dụng, Phạm Trần  v.v... thì sao? Tôi có cái đầu của riêng tôi, sinh ra để đọc để suy tư, tôi cảm thấy họ viết hay thì cá nhân tôi tự nói ra là hay,hay lắm.Tất nhiên cũng có bài dở như ông Bùi Tín đó cứ muốn bao che cho ông tướng rỏm Võ Nguyên Giáp, hay Trần Mạnh Hảo bơm tay nhạc sĩ rỏm của mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam phồng to lên qúa xá.

Còn bà Dương Thu Hương nhân dịp xem một băng video  phần 4  khi người ta phỏng vấn bà ấy thì nghe thấy bà ấy tự nhận mình làm giặc để chống cộng, tôi thấy vui vui, ngồ ngộ, khôi hài thì tôi nói thật ra cái cảm xúc của mình đúng là như vậy. Còn ai đó cứ sưng sưng Dương Thu Hương là một nhà văn nổi tiếng có sừng có mỏ ở Việt Nam. Dương Thu Hương là thần tượng  của nam nữ thanh niên Việt Nam. Dương Thu Hương được thế giới ca ngợi. Dương Thu Hương làm cho công an cộng sản phải bạt viá kinh hồn là cảm xúc, cảm tình, cảm gió gì của ai đó nghĩ như vậy thì nó là như vậy. Nhưng Dương Thu Hương không có chỗ trong lòng tôi  cũng như trong lòng các số đông mà ai đó cứ sưng sưng tự nói ra mà viết ra hàng loạt những lời mang tính chất mạ lỵ nguyền rủa vu cáo chụp mũ tôi để làm gì?

Trích:"Tôi chỉ là một độc giả bình dân, thường xuyên theo dõi thông tin hàng ngày liên quan tới quốc gia dân tộc, và hoàn toàn không có mối liên hệ quen biết gì với bà Dương Thu Hương. Tôi không thể không lên tiếng vì bài viết kỳ lạ khôi hài này chỉ có thể có xuất xứ từ một tay bồi bút cộng sản, chớ không thể nào được viết ra bởi một người khét tiếng vì tính cách chống cộng cực đoan như ông Lu Hà"

Tự nhiên dựng đứng lá trái lá phải, tiền hậu bất nhất bảo tôi là bồi bút cho cộng sản, rồi lại bảo là chống cộng cực đoan. Tức là chống cộng thiếu suy tư, chống cộng cuồng tín như các phần tử taliban không bằng. Thật là nhí nha nhí nhô cứ viết xằng viết bậy để nhiễu loạn nhân tâm

Tôi không viết bài chống Dương Thu Hương hay chống cộng sản, chống tư bản thiếu suy nghĩ. Tôi không nhắm mắt ca ngợi ông Hà Sĩ Phu, Trần Mạnh Hảo, hay cô bé Anna Nguyễn ở Nauy v.v... Nếu những người này viết bài dở thì tôi sẽ phê bình dở ở chỗ nào, nếu ai đó viết bài có tính chất phản động chống lại nhân loại, lương tâm, hay tình người thì tôi viết bài lên án và phản đối dù người đó là ai? Thánh Hồ, Mao ịt, Nguyễn Cao Kỳ, Dương Thu Hương, Hà Sĩ Phu, Võ thị Hảo v.v...  ,và cô gái Anne Nguyễn gì đó mới 16 tuổi mà viết bài xằng bậy tôi cũng lên án . Tôi không có cảm tình riêng cho ai đâu mà tối tăm mù mịt cả lý trí.

Thật ra đến nay tôi chưa hề đọc một tác phẩm nào cuả bà Dương Thu Hương, trong khi đó thiên hạ đồn rầm lên là những áng văn chương đài các, suy tư thâm thuý, trí tuệ cao vời vợi là việc của thiên hạ chứ có dính dáng gì đến tôi? Bà Dương Thu Hương là cây đại thụ của làng văn Việt Nam, còn tôi chỉ cây lau sậy héo úa tàn lụi, hay là con cóc con mà cũng ti toe dám cả gan chọc  giận hang hùm nọc rắn?

Sở dĩ tôi không chiụ đọc một tác phẩm nào cuả bà Dương Thu Hương. Vì tôi chỉ đọc vài bài bình luận của một số tác giả trên văn tuyển. Họ đều là những cây bút có uy tín trên văn đàn họ đều dẫn chứng phân tích rành mạch, văn phạm của họ có chấm có dứt, khúc triết vô cùng. Trong đó có nhà văn Long Điền đã phê bình Dương Thu Hương. Ông ta đã trích dẫn đầy đủ những đoạn văn quan trọng của bà Hương. Tôi không thể tưởng tượng nổi một ông già hơn 60 tuổi với một đưá bé gái mà bà Hương mô tả những đoạn văn làm tình, dâm đãng như vậy? Chuyện làm tình này là kinh nghiệm của bà Hương thì đúng hơn trong thời gian làm gái thanh niên xung phong với một chú bộ đội nào đó đi ngang qua đường, sao lại tự tiện gán cho ông Hồ và cô Xuân được. Đành rằng văn chương có quyền hư cấu, nhưng đây là viết về một nhân vật lịch sử đả từng làm mưa làm gió ở Việt Nam thì phải đảm bảo tính trung thực. Dù cho có hư cấu đi nữa khi tả tình một ông già hơn với một cháu gái miệng còn hơi sữa.

Tôi nghe nói ông Hồ bị hở van dạ dày, mồm ông rất thối thì bố đứa con gái nào mà chịu đựng nổi? Hoạ chăng là trò hiếp dâm, cưỡng dâm? Hiếp nhanh, hiếp gọn, túm chặt hai điểm trên đi sâu vào điểm dưới theo kiểu quán triệt nghị quyết. Ông Hồ là con cáo già đã thành tinh mà bà Hương còn mô tả ông rất đau khổ, khi tổ chức không cho hai người cưới nhau. Để tay chân hiếp dâm rồi giết đi thì tình yêu cái con khỉ gì nữa.

Cho nên tôi đánh giá bà Hương rất tầm thưòng. Nên tôi không chiụ đọc, may có Long Điền chiụ khổ hạnh đọc hộ cho rồi. Chính Long Điền cũng phàn nàn là phí cả thời gian . Còn tôi cũng rất ít thời gian, dành thời gian đọc những gì tôi thấy cần thiết cho tôi .

Tôi xin trích lại một đoạn văn mà tôi từ lâu đã viết:

Hồ Chí Minh là vết nhơ cuả lịch sử, một nghiệp chướng mà dân tộc Việt Nam phải gánh chịu. Cũng giống như Hitler là thành phần vô sản. Hitler còn nghèo hơn cả Nguyển Tất Thành thuở hàn vi. Hitler là người Áo, cha là ông Aloi Hitler thưòng xỉ mắng Hitler đần độn tăm tối. Sau một vụ hiếp dâm mà sinh ra ông ta. Bà Clara là một người đàn bà Do thái, nếu theo luật hiện hành cuả nhà nưóc Israel thì Hitler phải là người Do thái:“ Ai có người mẹ là ngưòi Do thái thì được công nhận là Do thái toàn phần. Còn chỉ có người cha thì chỉ đưọc coi là Do thai một nửa.“

 Do thái là quốc gia duy nhất trên thế giới, con cái theo nòi giống cuả me. Hitler là kẻ diệt chủng cũng vì lý do cá nhân, từ thuở thiếu thời ông ta căm thù các bác sĩ Do thái và các giáo sĩ Do thái. Ông oán hận mẹ mình đã già rồi con sinh ra ông ta, thiếu đi một hột dái…. Ông ta mang bệnh khùng từ nhỏ.

Ông Hồ cũng vậy chẳng quý hóa gì với chị gái và anh trai của mình. Ông ta vu cho chị mình mắc bệnh điên để khỏi phải gặp mặt. Cả đời ông ta chỉ về thăm quê có một lần. Không phải vì bận, ông ta đi thăm lang thang các tỉnh, nhưng Nghệ An thì xin miễn. Lúc sắp chết  còn muốn người ta hát cho nghe một bài tiếng Tàu. Có phải chăng gốc gác tổ tiên ông ta là người Tàu?
Ông chính là Hồ Tập Chương người Đài Loan được cục tình báo Hoa Nam giả danh thành Hồ Chí Minh cho bà Hương viết sách ngợi ca? Hay chỉ vì sở thích nhớ nước Tàu?

Ông ta thật ra có thể là một anh hùng. Nếu là, tôi nói nếu là: Sau năm 1945 tuy rằng cướp công cuả Quốc Dân Đảng, và các Đảng yêu nước khác như Đại Việt, Tân Việt hay các giáo phái Cao Đài, Hoà Hảo, Tin Lành v.v…Tuy rằng đã trót phá hoại nền độc lập non trẻ của nước nhà, tuy rằng có nhẫn tâm tiêu diệt chính phủ của nhà đại trí thức văn hào Trần Trọng Kim.... Hồ Chí Minh nếu không gấy chiến với Pháp để làm món quà dâng tặng Stalin trong cái gọi là nhuộm đỏ toàn cầu. Nếu Hồ Chí Minh cố gắng đưa nước ta trở thành một nước dân chủ trung lập? Thì dân tộc ta sẵng sàng bỏ qua chuyện ám sát giết hại các đối thủ chính trị như Phan Bội Châu, Huỳnh Phú Sổ, Phạm Quỳnh …và chuyện biạ đặt ra vụ án Ôn Như Hầu v.v…Không có cải cách ruộng đất, không có Điện biên phủ. Nếu Hồ Chí Minh chịu theo trào lưu đòi độc lập của thế giới hồi đó? Như chúng ta đã biết  Pháp đã hứa trao trả nền độc lập cho ta theo trào lưu thế giới, không có chuyện xâm lấn Miền Nam, cải tạo tư sản v.v.. Không có chuyện vì ông ta mà hàng triệu người bỏ mạng thì chị Hương viết cuốn „Đỉnh Cao Chói Lọi „mới có giá trị.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Thật ra Hồ Chí Minh chả có công cán gì hết. Ông ta là nghiệp chướng của dân tộc, đơn giản là ta phải gánh chiụ, vì ông ta đã được sinh ra ở Việt Nam, dù cho gốc gác lai lịch có thể nghi vấn là người Tàu? Hay do bị mê hoặc tiêm nhiễm nọc độc của chủ nghĩa Mác mà sinh ra đổ đốn như vậy?

Đồng bào trong nước có thể nhiều người đã biết sự thật về ông Hồ và đảng CS. Nhưng với kiểu khủng bố, bắt bớ, cùm kẹp như vậy cũng đành phải cam chiụ mà thôi, hoạ chăng hiếm hoi mới có những kẻ sĩ như Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài v.v… Dù cho có đến hàng nghìn người dân chủ vẫn chỉ là dúm muối trong biển cả. Tất nhiên có còn hơn không. Nhưng thời thế là do ý trời ai mà đoán biết được, như cốc nước tràn ly lúc nào không biết.

Tôi viết như vậy sẽ khối kẻ vờ vĩnh săn câu chẻ chữ đẻ bắt bẻ. Nhưng đây là mạng Internet. Thủ đoạn quen dùng vẫn lấy lòng số đông, niềm tự hào dân tộc vu vơ. Người Việt Nam chúng ta rất anh hùng, thông minh quả cảm, có bốn nghìn năm văn hiến. Dân ta thông minh, trí lược như vậy phải có đảng tiên phong của giai cấp công nhân lãnh đạo mới xứng đáng. Khổ lắm nói mãi như con vẹt, đám đầu gà óc đất sét. Họ sẽ nịnh nhau cầm tay nhau, ôm hôn nhau trong ngày vui đại thắng, ngưòi Việt Nam muôn năm, người Việt Nam siêu đẳng nhất thế giới. Nhiều người đã từng mơ sau khi ngủ dậy thành người việt nam đó sao các bạn ơi!…các bạn ơi!…

Tóm lại tôi không chống ai, tôi không phải là người chống cộng, chống người quốc gia, chống tư bản. Tôi chỉ chống cái giả dối, cái ác cái tàn nhẫn vô lương tâm dù cho họ là ai Tôi chỉ hay viết bài ca ngợi sự thật. Chấm hết!

2.12. 2010 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét