Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

Tâm Sự Đầu Năm Mới Bài 1



Tấn trò đời đầu Năm, họ vô cớ chửi tôi
Tâm sự của Lu Hà về nhân tình thế thái

Đầu năm mới một vài kẻ qúa khích la lối  om xòm về những bài thơ và những bài tâm bút của tôi. Họ bảo tôi vỗ ngực ta đây về văn thơ và coi thiên hạ chả ra gì. Coi thường bạn đọc,  họ vẫn luôn cái giọng điệu ông “Nông Dân“ là to nhất. Để chơi trò quan điểm quần chúng, quan điểm giai cấp với tôi đây? Hòng muốn thủ tiêu mọi cảm hứng, mọi sáng tạo văn chương nghệ thuật của tôi.


Phê bình tôi thì rất hoan nghênh, nhưng phải có kiến thức hiểu biết, nhưng lăng mạ xỉ nhục như trẻ con vô giáo dục thì không được. Tôi viết văn làm thơ là nỗi lòng cuả tôi trước bao đau thương tang tóc của nhân tình thế thái, của tâm hồn trái tim cá nhân tôi chứ không phải lấy trí tuệ Chí  Phèo Thị Nở, thói quen truyền thống của  thiên hạ làm tiêu chuẩn, làm mục tiêu sáng tác, để vưà lòng ai ,cá nhân nào dù cho là lãnh tụ hay vừa lòng nhóm người nào đó trong thiên hạ và biết ai là ai. Thiên hạ của tôi hay thiên hạ của Đảng, của tầng lớp bồi bút hay của những người thủ cựu hẹp hòi?

Tôi là người của thiên hạ, của một thiên hạ lương thiện chứ không phải một ý thức hệ, một thiên hạ tăm tối quen thần phục và nô lệ . Tôi chỉ biết chân thành từ chính mình thì thời gian sẽ được cảm nhận, sàng lọc hay đào thải.Tôi không thể như ông  ông Xuân Diệu cưa sừng làm nghé để tự lưà dối chính mình, làm thơ phù hợp theo trình độ của số đông, lấy giai cấp công nhân tiên phong làm chỗ dưạ, khiêm tốn đề cao vai trò lãnh đạo của đảng. Cố gắng viết sao cho quần chúng  hiểu mà hăng say nhắm mắt đi theo cách mạng.

Thật đúng là giọng mẹ mìn, lố bịch hết chỗ nói. Làm mất vui mất hết cảm hứng sáng tác đi.  Còn tôi làm thơ trước hết cho cái thân tôi. Chuyện cũ hành củ tỏi lèm nhèm có tính chất truyền thống bản chất nô lệ thâm căn cố đế này  tôi coi như là một tấn trò đời. Thật ra người Việt Nam khốn khổ vì quyền hành đều nằm trong tay một nhóm lãnh đạo gìa cả thất học,  u mê tăm tối nhưng rất lưu manh, những người này đã trên 40, 50 hoặc 60 tuổi đều là con ông , cháu cha thưà kế của những nhà lãnh đạo cộng sản bần cố nông, hoặc những tín điều cuồng tín nhất cuả chủ nghĩa Mác Lê, Mao Trạch Đông, Stalin thuở trước. Cho nên cái chuyện sáng đúng chiều sai là chuyện bình thường trong một xã hội gà rừng. Tôi xin hoạ lại thơ Anh Lê Văn , và bài thơ nội dung tương tự cuả tôi muốn chia sẻ với các bạn



Cóc Nhái Làm Thày
 hoạ thơ Lê Văn

Đúng sai, sai đúng vẫn bằng không
Sáng gặm chiều nhai mãi khúc xương
Lơ láo quan thày bầy sói dữ
Ngô nghê tôi tớ lũ cừu thương
Điều hành quốc sự cha bần cố
Quản lý dân sinh con nhiễu nhương
Tham nhũng cưả quyền loài cộng sản
Ngu dân đắc thế ắt thành công

3.1.2009 Lu Hà




Vịnh Cái Cầu Tiêu

Lầm lỳ nhẫn nại đợi chờ thời
Há miệng trông mong được gặp người
Bổng lộc bao đời coi phế thải
Lương cao con cháu hưởng đồ tươi
Nhởn nhơ sáng tối thong dong nhỉ
Thơ thẩn đêm ngày vẫn thảnh thơi
Ghế đá quyền cao bòn của đút
Thằng lòn con cúi nhặt đồ hôi

Lu Hà


(nguoihuexua đăng ngày 01/03/10 - 10:06 AM
Trung gu ong Lu Ha roi! Tha ho hoa va binh loan nhe, chuc ong"phun chau nha ngoc" cho vang cuc tuc, cuc han va cuc tho bi ra khoi cai so.)

Thương Kẻ Tiểu Nhân
gửi người Huế xưa

Xót thương cho kẻ tiểu nhân
Chửi thơ thoá mạ sôi gan oán hờn
Hận vì tủi hận nguồn cơn
Cha sinh mẹ đẻ thờn bơn kém tài
Độc quyền thơ phú hết thời
Khom lưng bợ đỡ mọt đời văn nô
Căm thù dân chủ tự do
Thông tin đại chúng làm thơ cho đời
Văn nhân máu lệ từng rơi!
Trăm hoa đua nở nổi trôi ngậm ngùi
Ngu dân đã quá quen rồi
Dĩ hoà vi quý đười ươi vịt vờ
Bát cơm nhồi nhét căm thù
Thương yêu giai cấp mọi nhà như nhau
Tâm hồn dân tộc thăng hoa
Muá may nhảy nhót la đà vươn lên
Thơ văn tiêu chuẩn đảng viên
Đề cương chỉ thị triền miên say cuồng
Lan Viên Tố Hữu xiển dương
Dòng thơ con cóc thiên đường gió bay
Cúc cung tận tụy phô bày
Hợp gu chính trị sặc mùi mắm tôm
Bàn dân thiên hạ âm thầm
Trải bao thập kỷ tối tăm đêm dài
Chửi cha thì để làm chi
Làm thơ mà khóc cho đời bi thương
Ác ngôn khẩu báo vô thường
Ghen tuông uất hận sôi lòng tiểu nhân
Ngậm cười cho lũ vô luân
Đọc thơ chẳng hiểu thi nhân căm hờn?

3.1.2010


Bạn dám nhận mình là Người Huế Xưa mà không biết ngượng. Người vô học như bạn viết chữ Việt chưa rành. Tôi xa nước hơn ba chục năm rồi nhưng tôi vẫn không nỡ quên tiếng Việt. Tôi còn viết được những bài tâm sự, tâm bút và làm thơ cho bạn đọc muôn nơi. Bạn là ai mà dám xỉ nhục phỉ báng tôi? Hình như bạn chả hiểu gì v những bài thơ tôi viết ra. Bạn quen đọc những loại thơ văn lá cải rẻ rách  tuyên truyền của bọn bồi bút phản động chống nhân loại văn minh đầy rẫy trong báo nhân dân hay báo đảng hoặc bạn chỉ là một kẻ tiểu nhân kém tài vô học. Nên bạn mới ghen tỵ căm hờn với tôi về chuyện thơ phú, bạn viết ra những lời hằn học với tôi để làm gì? Bạn đã thấy thoả mãn và sung sướng hỉ hả chưa? Bạn không thấy mình quá hèn kém ti tiện à ? Một người có tâm hồn cằn cỗi ghẻ lở như bạn, không biết thưởng thức văn chương nghệ thuật thì vào đây đọc văn thơ để làm gì?
Dù cho có phải là công an cúc cung tận tụy làm tay sai cho Đảng, hay là kẻ cuồng tín tôn thờ chủ nghĩa cộng sản cũng không nên viết những lời hỗn xược như với tôi như vậy. Anh Lê Văn nói đúng trong thơ, tôi hoạ lại thơ Anh Lê Văn là để chia sẻ đồng cảm với anh về những nhận xét khách quan thực tế và sự dối trá của chế độ cộng sản. Ở Việt Nam họ vẫn còn tồn tại được, con cháu họ, gia đình vợ con của nhữg kẻ có chức có quyền vẫn nhởn nhơ tác yêu tác quái vì còn có những loại ngưòi như bạn cam tâm một kiếp trâu bò vô học kém hiểu biết, nhưng miễn có nhiều tiền. Quyết tâm theo đảng, còn đảng còn mình mà căm thù văn nhân sĩ tiến bộ. Tôi buộc phải sửa lại văn của bạn “ Trúng gu ông Lu Hà Rồi”; Các bạn đọc muôn nơi, đọc thơ tôi là trúng gu tôi, nghĩa là trúng mưu tôi, hay là hợp với tâm tình của tôi.?“
Thử hỏi:Tôi có mưu mô gì về cái chuyện làm thơ? Tuyên truyền chống chế độ à? Tôi chống để làm cái quái gì, chế độ của các người thì cứ việc mà giữ. Thơ tôi là những nhận xét thực tế  khách quan. Một nhà nước, một xã hội thực sự muốn tiến bộ muốn tốt cho dân thì phải xem xét lại những sai lầm cuả mình, tôi và anh Lê Văn nói có đúng không? Phải biết sửa mình và biết ơn tôi mới phải. Nếu biết là xấu thì phải s ửa cho tốt đẹp, vì quyền lợi cuả toàn dân. Bạn bảo những ngưòi đọc tôi là trúng gu tôi, họ đều cùng duộc tăm tối và ngu cả, chỉ có bạn mới là người khôn, là kẻ thức thời biết gió chiều nào che chiều âý, xu thời mẫn thế, mũ ni che tai để hưởng lợi?
Trích:  “ Tha hồ mà hoạ mà bình loạn nhé”. Nếu bạn thơ hay, văn giỏi sao bạn không hoạ và bình đi? Ban tự nhận mình là người Huế xưa mà không biết ngượng không có chút liêm sỉ nào hết. Người Huế xưa là của những công tằng tôn nữ, là cuả văn sĩ thi nhân đài các. Họ là những người yêu văn chương  nghệ thuật và tha nhân. Người vô học như bạn viết không rành tiếng việt cũng nhận mình là Người Huế xưa mà không thấy ngượng. Còn người Huế ngaỳ nay đều ngu và hèn kém cả nên bạn không muốn nhận?
Trích:” Chúc ông phun châu nhả ngọc”. Bạn ghen tức căm thù thơ văn tôi như thế kia à? Thơ tôi nó làm bạn hằn học như thế kia à? Như vậy tác dụng của nó đã làm cho bạn phải nổi giận sôi sục, làm cho bạn phải phát khùng lên? Với người có tri thức hiểu biết họ sẽ tủm tỉm cười thầm và ngưỡng mộ tôi. Chỉ có những đứa đầu gà óc đất sét hay thừa sai tăm tối mới chán ngán tôi thôi.
Trích: ” Cho văng cục tục, cục hận, cục thô bỉ ra khỏi cái sọ”, Tôi việc gì phải làm thơ đến
nỗi văng cục tục, cục hận, cục thô bỉ ra khỏi cái sọ . Làm thơ viết văn như vậy thì còn gì thơ nữa, làm sao những cục đó lại có thể lổn nhổn chen vào thơ theo vần theo nhạc được? Chính bạn mới viết văng những cục đó ra khỏi cái đầu hằn học tức tối cuả bạn, bạn gọi là cái sọ. Ở Việt Nam bọn công an sẽ doạ, mày còn viết thơ làm văn nưã tao sẽ bắn cho bể sọ. Nhièu thằng làm thơ như mày chỉ tổ có hại ngót đi nồi cơm cuả vợ con tao, tao bắn cho bể sọ. Tôi khuyên bạn nghĩ lại những lời bạn đã viết cho tôi. Bạn nên nhớ tôi làmột người có tâm hồn thi sĩ, chỉ biết yêu thương, phê phán công khai. Tôi không thích căm thù oán hận ai như bạn tưởng. Cộng sản cũng là con ngưòi tôi cũng rất tôn trọng nhân phẩm ,nhân cách cuả họ

Nhân dịp năm mới chúc bạn và gia đình một năm hoan hỉ, an lạc và thịnh vượng
Lu Hà

(saigon đăng ngày 01/04/10 - 5:18 PM
Đồ"ba phải"! Ông Lu Hà vừa ba hoa vừa hèn, chỉ là cái loại vừa ăn cướp vừa la làng, lu loa như mụ già đạp nhầm phải đỉa! Vừa sợ vừa nhảy choi choi lên mà gào ! Rỏ là môm 5 miệng 10 mà không biết ngượng.)

Lại thêm một bạn đọc na, lần này lấy tên là Sài Gòn chứ không lấy tên là Hồ Chí Minh để mập mờ giữa cộng sản và quốc gia, giữa cuồng tín nô lệ và tự do.Thật chả ra thế nào cả, cái trò ném đá dấu tay, nửa ngay nửa gian để mượn cớ xỉ nhục tôi như vậy là quá đáng lắm.

Nào tôi có là gì đâu, tôi chỉ là một thi sĩ, thích làm thơ và viết bài tâm sự với bạn đọc muôn nơi, trong tâm tình nhiễu điều phủ lấy giá gương. Tôi chỉ muốn học Đức Phật không mang lòng thù ghét ai cả, kể cả người cộng sản ác độc gian manh tôi cũng rất kính trọng nhân cách và tuổi tác của họ. Bạn bảo tôi là đồ ba phải, nghiã là ai nói cũng nghe và mọi người đều đúng cả và tôi là người không có chính kiến rõ ràng.Nhưng sau đó bạn lại bảo vưà ba hoa vưà hèn, tôi ba hoa cái gì ? Hèn cái gì ? Chỉ làm thơ tâm sự thôi chứ có cái gì ghê gớm lắm đâu mà phải ba hoa, phải hèn. Tôi có làm gì ra tội lỗi đâu mà bảo là hèn ? Phê phán những sai lầm cuả xã hội và chế độ là có tội với đảng với nhân dân à ? Không tự ăn năn hối cải là đồ hèn ? Bạn giống như một đưá trẻ con, sống giưã thời đại dân chủ văn minh mà cứ như thời sắt máu khủng bố cuả Hitler, hay Stalin thuở trước vậy. Bạn bảo tôi là loại vưà ăn cướp vưà la làng, tôi chỉ là một thi sĩ thôi, có gì đâu mà phải ăn cướp la làng, tôi đã từng cướp cơm cuả ai đâu ? Có từng nắn từng quả bí, cọng rau cuả dân đâu mà bảo là ăn cướp. lu loa như mụ già đạp nhầm phải điả. Không hiểu bạn dính phải buà mê thuốc lú gì mà lại coi khinh một người chỉ biết yêu thương và làm thơ cho đời thôi thành mù già đáng ghét, đanh đá chua ngoa. Sao bạn lại ghét tôi hơn cả điạ chủ ngày xưa vậy ? Vưà sợ vưà nhảy cho choi lên mà gào, rõ ràng mồm 5 miệng 10 mà không biết ngượng.

Nói thật lòng làm thơ phe phán chế độ cộng sản thì không thể đuà được, vì chế độ này được coi là tàn bạo mất tính người nhất trong lịch sử. Nhưng không nói ra thì lương tâm mình cũng không yên, biết rõ rằng dân mình khổ, hàng triệu người phải vô lý chết oan mà mình không viết dăm ba lời thơ để an ủi nhưng cô hồn còn lẩn quất đâu đây. Bạn có thể lấy những lời vô lý thoá mạ tôi, tôi không trách bạn đâu. Vì bạn cũng là một con người đáng thương, những lời bạn viết ra, quanh co lắt léo nhưng suy nghĩ lại vẫn thấy đáng thương. Thôi chúc người lấy tên là SÀI GÒN ngủ ngon, có thực nhớ Saì Gòn cuả Miền Nam Cộng Hoà không hay là mẹo mực vờ vĩnh, chỉ tự lòng bạn mới biết được ? Đọc qua những lời bạn viết, mới biết chỉ số IQ cuả bạn rất thấp, tương đương với một đưá trẻ 14 hoậc 15 tuối, chính vì vậy mà tôi lại thấy thương bạn hơn. Còn về sự gian manh ác độc có thể bạn cũng hơn hẳn người bình thưòng. Cái này tôi không muốn phân tích thêm về tâm lý cuả bạn. Dù sao cũng chúc bạn và gia đình một năm nhiều may mắn, và an lạc….
Tôi rất ngạc nhiên, một người vô tư như tôi chẳng oán thù ai bao giờ, nhưng cũng khối người cứ nằng nặc lăn sả vào để sỉ mắng tôi. Tất nhiên tôi cũng phải nói rõ cho họ biết tôi không đáng ghét đâu như họ lầm tưởng. Tôi không thích gây sự với cá nhân ai, chỉ làm thơ cho đời, yêu ghét phân minh rõ ràng. Thấy cái gì chướng tai gai mắt thì thì phải nói ra,bày tỏ cảm xúc cuả mình. Trước tình cảnh thê lương cuả người Việt Nam trong vòng tăm tối dưới ách cai trị cuả người cộng sản, tôi cũng rất buồn. Sao mà họ sinh ra mà khổ vậy,cứ đâm chém nhau hoài suốt từ năm 1945 cho đến bây giờ. Hàng triệu người Việt Nam còm cõi mũi tẹt da vàng có chiều cao trung bình từ 1 mét 50 đến 1 mét 60 cứ nhìn nhau gườm gườm mà muốn ăn sống nuốt tươi nhau ngay cho hả. Để giành giật nhau cái gì, cũng chỉ vì miếng ăn, muốn cho gia đình con cháu mình được đoàn tụ vẻ vang hạnh phúc hơn người. Chỉ vì thế mà họ giết nhau như cầm thú và bảo rằng đấu tranh giai cấp. Vài trăm năm sau, con cháu ta sẽ sặc suạ cười cho thối muĩ cái ngu cuả cha ông nó thời chủ nghiã cộng sản gì đó hoành hành.Hàng vạn ngưòi thân xác đã chôn sâu dưói đáy biển, hàng triệu xác chết đã chôn vùi khắp nơi cả hai miền Nam Bắc nhưng hạnh phúc chả thấy đâu chỉ hoạ chăng là giành cho một nhóm nhỏ vợ chồng con cái những người có chức có quyền, súng đạn ,quân đội ,công an trong tay.

 Có một số người đầu năm mới không thèm chúc tụng cho tôi một lời cho tử tế, dù sao tôi cũng là một thi sĩ, hay cùng một giống người vói nhau cả, mà lại hằn học tôi như vậy. Làm như là con quái vật tranh mất phần ăn tết cuả họ, lấy mất đi cái nồi cơm cuả gia đình họ
không bằng. Vì tôi mà họ phải đói, phải khổ. Họ tin tưởng thương yêu sùng bái ai là quyền cuả họ. Nhưng đối với tôi những người mà họ tin tưởng thương yêu sùng bái lại là những kẻ thực chất vô học lưu manh và đểu giả. Làm sao mà tôi có thể thương yêu sùng bái những kẻ có trí tuệ tầm thường mà chỉ số IQ kém hơn cả người bình thường được. Sùng bái những kẻ làm thơ con cóc, ăn cắp thơ, học đòi chủ thuyết ngoại lai mà cả thế giới văn minh khinh bỉ ruồng bỏ. Xin lỗi tôi không thể làm được.Tôi chỉ phê bình người cộng sản, chứ tôi không căm thù người cộng sản. Nếu chỉ có lý tưởng thôi nhưng không tàn ác dã man thì về mặt nhân phẩm, nhân cách cuả một con người hoàn chỉnh tôi cũng rất tôn trọng.

Ở trong tâm hồn tôi hoàn toàn không có sự hận thù bất cứ ai. Tôi muốn học tập cái đạo làm thơ . Tôi một đảng viên, dư luận viên làm thơ cho mục đích tuyên truyền. Tôi không phải là nhà chính trị, không đảng phái, không quốc gia, không cộng sản. Tôi chỉ là một thi sĩ thuần túy ghi lại trung thực những vui buồn cay đắng đấu đá đua tranh lừa dối phản trắc của người đời bằng thơ. Hay từ cảm xúc tức thời của tôi hỉ nộ ố ái yêu ghét phân minh. Anh Phùng Quán bằng mấy câu thơ tự do mộc mạc nhưng đã định nghĩa nét chính về được đạo làm thơ:

" Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ"

Còn tôi cũng viết một bài lục bát: Vì Sao Ta Phải Làm Thơ đúng ra là: Vì Sao Ta Muốn Làm Thơ? Đã là nhà thơ tốt nhất là con người tự do không theo một đảng phái nào hết, kể cả tham gia chính quyền . Ai đó có cuộc sống lang bạt kỳ hồ nay đây mai đó cũng tốt để thả hồn với cỏ cây muông thú thiên nhiên vạn vật.

Chính vì nhân cách t
ồi tàn của một số bạn đọc mà tôi buộc phải viết ra:

Nhân Cách Lụi Tàn

Thương Cam tự xỉ vả mình
Phận làm con cháu Chí Minh lạc loài
Suối vàng ngạ quỷ đười ươi
Hồ Đồng rên rỉ rã rời chân tay
Dương trần u ám đoạ đầy
Tự mình hạ nhục đắng cay thế này...
Còn đâu lý tưởng cuồng say
Buá liềm cờ đỏ tung bay trong quần
Nạ đòng lổn nhổn chưá chan
Dâm ô trụy lạc xa gần liêu xiêu
Đỗ Mười Lê Duẩn Khả Phiêu
Buôn trâu hoạn lợn tiêu điều nước non
Kià bầy chó dái ác ôn
Tung tăng trên mạng chui luồn đó đây
Ăn cơm cuả đảng mặt dày
Phản hồi nhắng nhít cáo cầy phận Cam
Thần kinh hoảng loạn tối tăm
Điên khùng nhân cách tháng năm lụi tàn


9.8.2011 Lu Hà



Còn với nh ững vị tự nhận là thi sĩ đảng viên cộng sản tôi cũng có mấy nhời nhắn nhủ:


Tiểu Nhân Lạ Gì

Thơ tôi xin miễn khen chê
Dở ngô dở ngọng vo ve nhặng ruồi
Nói ra chỉ tổ chúng cười
Bữa sau câm họng đồ giòi thối tha

Lạ gì bản chất yêu ma
Hơn thua kèn cưạ con lừa u ơ
Ngu như thằng Hữu cũng thơ
Đàn em con cháu vịt vờ thơ ca

Chàng Xuân thái giám la đà
Mấy con cóc chết gật gà ta đây
Lưu manh bản chất cáo cầy
Tình tang gì chúng một bầy cẩu chui

Thơ ông ông cứ khoe mùi
Thơ tôi mặc xác cho vui cái đời....
 Liệu hồn chớ chõ mõm hôi
Răng đâu còn nữa hết rồi nhai cơm

Đàn bà con gái chồm hôm
Tình ông cứ ôm đồm mặc ông
Tình tôi là cõi thinh không
Là vầng trăng tỏ dáng hồng thiết tha

Rằng ông cứ cố rặn thơ
Bóp đầu đập óc mà trào ra văn
Tôi đây tứ hải phong trần
Bầy đàn chó dái tiểu nhân là gì?

gửi Thuan Nguyen Tan

Lu Hà



Tôi chỉ là một thi sĩ binh thường, làm thơ để than thở , chia sẻ vui buồn với đời với nhân thế mà thôi. Mong những người không thích thơ tôi, không thích những bài tâm sự cuả tôi thì vui lòng đừng đọc, và để cho người khác dễ thông cảm với tôi đọc, nhất là các cháu thanh thiếu niên Việt Nam. Xin sửa lại bài thơ gửi tặng bạn lấy tên là Saì Gòn, cái tên muôn thuở cuả tình thương , thủ đọ ngày nào cuả nhà nước miền nam cộng hoà. Cộng Sản cũng thích mưọn tên Sài Gòn tạm thời để trá hình mỵ dân lắm. Sau này lại có bạn lấy tên là Hà Nội, Cao Bằng , Đà Nẵng …để xỉ nhục tôi trên mạng vì cái tội hay làm thơ. Không biết là do cùng một người hay nhiều người đây ?


Giữa Vòng Lao Lý

Ta bà điên đảo trầm luân
Kiếp người thê thảm dương trần lầm than
Thế gian chuộng cuả khinh bần
Quyền cao chức trọng quen thân là vàng
Nhà cao cưả rộng khang trang
Đảng viên đánh bóng vẻ vang lường gàn
Giỏi nghề ăn bốc khóc gian
Trải bao thập kỷ tro tàn khói bay
Thủ  tiêu mật vụ cuồng say
Công an đảng trị mạng người xem khinh
Méo mồm bóp lại cũng xinh
Chủ chương đường lối sát sinh là thường
Hỏi ai ăn cướp la làng
Bàn dân thiên hạ rõ ràng trắng đen
Xưa nay thế sự cơ hàn
Vu oan đấu tố ngu dân vạn lần
Già mồm gái đĩ khoe trôn
Miếng ăn quá khẩu thành tàn là ai?
Dùi cui súng đạn trong tay
Chính quyền vô sản giết ngay chẳng từ
Đầu trâu mặt ngưạ côn đồ
Toàn dân làm chủ ngôn từ điêu ngoa
Nhẫn tâm đánh đập khảo tra
Hậu môn dương vật đủ trò mua vui
Mác Lê đâu phải giống người
Tranh giành vật chất giưã loài khuyển dương
Xót đau thế kỷ bi thương
Con Hồng cháu Lạc trong vòng lao lung
Từng đoàn lê bước thê lương
Năm châu bốn biển tìm đường thoát thân
Đồng quê đỏ ngập máu tràn
Hố chôn tập thể mậu thân vẫn còn
Bồng bềnh than khóc cô hồn
Tự do hải ngoại vẹn tròn tình thương
Nghẹn ngào u uất tha hương
Cuối năm buồn tủi sầu vương lệ trào
Giết nhau đã chán chê chưa ?
Hận thù nhau mãi bao giờ thì thôi
Dòng đời trôi nổi bi ai
Điên say mộng tỉnh hỡi người Việt Nam...

4.1.2010   Lu Hà



(gialong
đăng ngày 01/05/10 - 4:22 PM
"trên ghế bà đầm ngoi đít vịt
Dưới sân ông cử ngỏng đầu rồng"
Lu Hà! mày ăn đồ ăn ngoai lai mãi rồi mày ngu vậy sao? ăn nói hồ đồ gắn râu ông no vào cằm bà kia? mày chạy ra nươc ngoài hầu mong sống, ăn .vv.kệ cho đời mày,sao lai chê bai voc hình người VN lùn nhỏ? mày ăn cứt tây,giòng họ con cháu mày cao to rồi chưa? mày lột da mày cho trắng chưa?
... nhà mày bi chó dai cắn sao mày quay ra cắn người VN bằng cách mươn quantho.?người ta nói"con ko chê cha mẹ khó..."mày đã vong quốc! lần đầu tiên trong đời,tao chửi 1 người là mày! xưa giờ ,tao vốn là người ít nói, nay quá bất bình với mày , tao phải"đi với ma măc áo giấy" mà thôi! mày cần phải lu loa cho cả thế giới biết nhưng điều về Vn ko? ai cũng ngu cả,chỉ mày biết hay sao? sao mày ko làm nên một kênh nhưBbc đi? mày giỏi mà,mày là "đai nhân" nên ai mày cũng cho là tiểu nhân,ngu dốt? thể hiện cái khôn ngoai của mày ra, tao chỉ thấy mày là thứ
hãnh tiến binh hoan và chó dai ,chó săn mà thôi.)

Gia Long Một Nick Đểu, Hư Danh Đểu

Tôi không cảm thấy khó chiụ, mà lại cảm thấy thú vị sảng khoái vào dịp đầu năm Canh Dần. Khi được xem một hoạt cảnh hề, được đọc những dòng sôi gan nấu thịt lồng lộn điên cuồng của một bạn đọc nào đó, thật cũng ác khẩu dữ tợn vô cùng như hổ đói. Thái độ rất giống  Cam, hay những dư luận viên mới được ban tuyên giáo tuyển chọn?  Nhưng bạn đọc này cứ xưng xưng tự nhận mình là Gia Long? Gia long là một vị Vua thuộc loại cửu ngũ chí tôn, đáng kính cuả người Việt Nam. Nhưng mượn tên gọi của vua Gia Long để ra vẻ bề trên cao hơn tôi, mặc sức sỉ mắng thóa mạ tôi vào đầu năm mới cho hả dạ là một điều thất đức, bạn có biết không? Vô tình bạn đã phạm vào nền đạo đức nhân cách truyền thống của người Việt Nam đấy.

Thay cho lời hoan hỉ chúc tết thì bạn là hùng hùng hổ hổ, như đến trước cửa nhà tôi, hoa tay muá chân chửi mắng tôi, chỉ thiếu réo tên họ ông tam đại nhà tôi ra mà chửi cho sướng mồm, làm cho tôi cả năm mất rông đi. Lý do đơn giản bạn không ưa những bài thơ và những lời tâm sự chân tình của tôi. Bạn cứ nhân danh vì lòng yêu nước và niềm tự hào dân tộc để bới lông vạch chữ sỉ nhục tôi.

Cũng chính vì cái lòng yêu nước và niềm tự hào dân tộc mà người ta khéo lợi dụng để tiến hành những cuộc đấu tố chém giết rùng rợn trong lịch sử loài người. Vì yêu nước và tự hào dân tộc, mà con tố cha, vợ tố chồng, hàng xóm láng giềng tối lưả tắt đèn mà vu oan giá hoạ cho nhau để được thưởng công. Vì yêu nước vì niềm tự hào dân tộc mà Bắc Cộng đem quân xâm chiếm Miền Nam là một quốc gia được quốc tế công nhận với chiêu bài giải phóng dân tộc khỏi ách nô dịch của đế quốc tư bản phương tây. Vì yêu nước vì tự hào dân tộc mà hàng triệu quân cán binh Miền Nam Cộng Hoà bị hạ nhục thủ tiêu  chết dần trong các trại cải tạo. Vì yêu nước vì tự hào dân tộc mà xua đuổi hàng triệu đồng bào người Hoa đã chung sống lâu đời hàng trăm năm  có tình thâm cốt nhục với ngưòi Việt Nam, ra khỏi lãnh thổ để dễ bề tiến hành cuộc chiến tranh với Cămpuchia và Trung Cộng theo sự xúi dục chỉ đạo của Nga. Vì yêu nước vì tự hào dân tộc mà nhà nước cộng sản đã cắt đất nhượng biển cho đàn anh Trung Cộng để đổi lấy sức mạnh hậu thuẫn củng cố chính quyền. Vì yêu nước vì tự hào dân tộc mà chiếm đoạt cuả cải hợp pháp của các thành phần tư sản ở Miền Nam. Vì yêu nước vì tự hào dân tộc mà bắn bỏ hoặc bỏ tù hàng vạn người trong tay không tấc sắt vì sợ hãi chốn chạy chế độ độc tài dã man. Còn  tổ chức ra các cuộc vượt biển do chính công an nhà nước với điều kiện phải chồng đủ tiền vàng cho họ…

Cái gọi là tình yêu nước và niềm tự hào dân tộc theo kiểu của ngưòi Việt Nam như Nick Gia Long, sao mà nó rùng rợn ghê sợ ghê tởm như vậy? Xin lỗi tôi không thể yêu nước hay tự hào theo kiểu này được. Tôi cũng yêu nưóc, tự hào nòi giống trên tinh thần nói thẳng nói thật, nhiễu đìèu phủ lấy giá gương, gà cùng một mẹ chớ hoài giết nhau. Cứ theo kiểu lập luận của bạn, hay người cộng sản thì tình yêu nước kiểu này rùng rợn đáng sợ vô cùng. Yêu nước tức là yêu chủ nghĩa xã hội, hoặc ngưọc lại yêu chủ nghiã xã hội tức là yêu nước.

Chủ nghĩa xã hội là gì? Là giai đoạn đầu cuả cách mạng vô sản, tiến hành cuộc đấu tranh giai cấp đẫm máu để hàng triệu người phải chết oan uổng. Thành ra yêu nước phải biết man rợ và phải biết chém giết như một cái nghề để sống. Xin lỗi tôi không thể yêu nước theo kiểu này được. Một lần nĩa chúc bạn Gia Long và gia đình  nhiều may mắn hạnh phúc trong cuộc sống. Tôi rất ngạc nhiên không hiểu ở Việt Nam những loại người như bạn có nhiều không? Nếu còn hàng vạn người như bạn vẫn còn dương dương tự đắc, kiêu hãnh tự hào vớ vẩn  như vậy qủa nghiệp chướng của dân tộc ta còn nặng nề lắm. Dân ta còn khổ dài dài. Thật đáng buồn . Vì bạn mà tôi sửa lại bài thơ lục bát và viết thêm cho nó hoàn chỉnh. Chào bạn Gia Long


Xin Tí Tiếng Thơm

Gia Long hoàng đế An Nam
Xin ông một tí tiếng tăm lên đồng
Mợn lời nước bọt trôi suông
Tự hào dân tộc thê lương nước nhà

Chuyện xưa dĩ vãng cho qua
Bây giờ nòi giống lu mờ tối tăm
Trải bao thập kỷ tím bầm
Anh em sâu xé Bắc Nam cắn càn

Vong nô ngoại quốc bao lần
Hết Tây lại Nhật chó săn lường gàn
Nga Xô Trung Cộng bày đàn
Theo voi bã miá nhục nhằn thấy chưa?

Vóc hình nhỏ bé sớm trưa?
Làng trên xóm dưới chan hòa mẹ cha
Nghĩa tình David thuở xưa
Con hồng cháu lạc dũng thừa gian nan

Sao không chiụ học hiền nhân
Tự do dân chủ thoát thân cứu đời
Khổ đau cùng cực rã rời
Thân tàn ma dại triệu người tả tơi

Cóc già ngồi đáy giếng khơi
Khoe thân sủi cảo coi trời bằng vung
Vinh quang hai chữ mơ màng
Hãy mau tỉnh ngộ thiên đàng ngoại lai

Khôn ngoan đối đáp người ngoài
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau
Ươn hèn giun dế ng ựa trâu
Thân lươn thì vẫn  mộng sâu hão huyền

Nở mày nở mặt ngồi trên
Vui mừng hỉ hả dân đen tự hào
Trò ma lèo lá quanh co
Danh thơm mượn tý côn đồ việt gian

Hà đâu mượn tiếng văn đàn
Quán thơ tâm s ự giang san giống nòi
Than ôi cuộc thế suy đồi
Bao giờ dân Việt biết người biết ta?

Mày tao chí tớ đã chưa?
Mím môi nghiến lợi chua ngoa làm gì
Già đò kiêu hãnh gà ri
Bắt câu bẻ chữ bí xì đảng ta

Cái thời ruộng đất đã qua
Chí Thanh nhắc lại cho rầu lòng nhau
U mê tăm tối sao v ừa
Phèng la trống mõ gáo dừa phơi thây

Bảo rằng ít nói xưa nay
Gia Long đội mả vì mày Hà ơi!
Sao không làm một kênh đi ?
Đại nhân đại nghĩa có ai bằng mày

Dạy đời áo giấy khoác vai
Lu loa chổng đ ít cho người xem mông
Tao đây mượn tiếng Gia Long
Vì dân vì nước chửi rông lạc loài

Căm thù tư bản Đông Tây
Tự do dân chủ cáo cầy  tò te
Hacker tin t ặc trò hề
Chửi đi cho đã chán chê Chí Phèo !


6.1.2010  Lu Hà


(Thi khách đăng ngày 01/07/10 - 9:49 AM
ông Lu Hà chỉ to mồm, đúng là ông muốn làm cụ ko hay là Lu Hà "bắc cụ"? )
Không biết bạn Thi Khách có phải cộng sản gà nòi không? Nhưng tính khí của bạn rất giống cộng sản được đào tạo sâu về khoa cắt sén, tủn mủn từng câu từng chữ để bắt bẻ vu khống xỉ nhục người khác. Tôi phải ôm bụng mà cười với cái tài vặt của b ọn văn nô cộng sản khi họ bắt bẻ câu nói c ủa Đức Cha Ngô Quang Kiệt. Hình như ngài có nói một câu văn gãy gọn chí lý rất chân tình để khuyên nhủ mọi ngưòi:“ Tôi rất xấu hổ khi cầm tấm hộ chiếu ra nước ngoài, vì tôi là ngưòi Việt Nam nên họ khám xét rất kỹ, va ly hành lý cuả tôi…“

 Thế là mọi thứ văn chương lá cải cắt xén câu nói đi truị lùi lụi chỉ còn xót lại : „Tôi xấu hổ vì tấm hộ chiếu Việt Nam“ thế là họ thi nhau xỉ báng Đức Cha không có lòng tự hào dân tộc. Cái kiểu tự hào để đưa hàng triệu ngưi vào chỗ chết, đâm chém nhau thì chỉ có cộng sản mới có. Tôi khuyên Thi Khách phải học tập thiền hỉ sả hết tạp niệm cho tâm điạ thật trong sạch thì mới nên học làm thơ và đọc thơ. Chúng ta cũng già cả rồi, có lẽ ông cũng 60 hoặc 70 rồi sao tính ông như trẻ con vậy. Tôi cũng già cả rồi chứ còn trẻ con đâu, cứ mày tao chí tớ, riả rói khinh miệt chửi bới nhau làm gì. Tôi chẳng vui gì và rất giận ông, ông đẩy tôi vào thế bí đành viết bài thơ tặng ông để giải toả sự khó chịu cuả tôi về cái tính lèm nhèm của ông. Cộng sản và ông rất giống nhau chỉ có một biệt tài duy nhất là rình câu bắt chữ để vu cáo hạ nhục ngưòi khác, có đén suốt đời vẫn thế thôi chẳng bao giờ đổi được đâu. Chúc ông vui vẻ tâm hồn an thái vô tư, đừng chưá chất nhìèu bụi bặm ghen tỵ kèn cưạ trần căn nưã. Nhưng ông cũng rất
nhiều đồng chí, rất nhiều chiến hữu núp dưới rất nhiều tên khác nhau để thi nhau hạ nhục công kích tôi. Tôi không ghét các ngưòi đâu, ngưòi nào xỉ nhục tôi, đều có thơ hoậc văn từ tốn đáp lễ lại hẳn hoi. Xin tặng cụ Thi Khách bài thơ

Mộng Làm Thi Sĩ
tặng cụ Thi khách người chuyên mạ nhục tôi

Hắn vẫn đó một tâm hồn quằn quại
Trong mê ly say loạn mộng cuồng mơ
Con cóc đen ngụp lặn giưã bao muà
Lớp sóng đỏ thuỷ triều dâng cộng sản

Vẫn Thi Khách một linh hồn hằn học
Đời sinh ra chỉ để biết hận thù
Cơn thác loạn vươn lên đầu thế kỷ
Giưã bày đàn trí tuệ mọc ngàn thu

Quen riả rói tranh dành loài điả đói
Chút hư danh hơi hám cuả tinh thần
Thân nhày nhụa tắm mình trong máu đỏ
Nhạc côn trùng rên rỉ điệu sầu than

Căm kẻ sĩ nát mình trong khát vọng
Trán thấp bè hắn đang nghĩ gì đây ?
Quyền bình đẳng đấu tranh vì giai cấp
Mộng cuồng thơ lai láng chảy sằu bi

Muốn nở mặt hãy đến đây bái tạ
Lu Hà ta sẽ chỉ dạy vài đường
Tiên học lễ xoá dần tan nhiệp chướng
Để vinh quy hầu hạ chốn thiên đàng

Đảng ca tụng muôn dân mừng hỉ hả
Một nhà thơ như Thi Khách sinh ra
Đôi mắt sếch khát khao miền biển cả
Một trời thơ lồng lộng gió mưa hoà

Con cóc cụ tô son bồi sông núi
Thảm thơ xanh cuồn cuộn lớp huy hoàng
Quốc tử giám nêu danh hàng văn sĩ
Ánh hào quang văn bá bậc kiêu hùng

(Gia Long đăng ngày 01/06/10 - 5:59 AM
Lu Hà!
mày là loai xuyên tạc và suy diễn! vì sao tao phải chửi mày mà ko chửi ai?tao ko là ông to bà lớn nào mà là 1 dân thường,nhưng thấy mày xưng"thi sĩ" mà lời lẽ như làm chính trị và lắm mồm lắm miệng điêu ngoa lá mặt lá trái quá, tao phải chửi thôi! bản chất mày "thân lừa ưa nặng" hay sao?bao nhiêu thi sĩ làm thơ các thể loai,các vấn đề còn sâu cay hơn mày ...sao ko ai chửi? vì ho không có cái kiêu kẻ cả như mày!họ có chính kiến...mày là thứ giòi bọ,lên giọng làm ảnh hưởng thi đàn và VK hải ngoai...mày có hay ,có giỏi thì viết bài gữi cho
CNN,BBC...sao cứ chỏ mũi vào quantho. mà nói xàm , cái thiển cận và thiếu tôn trọng bạn thơ, mày là gì mà noi" viết cho các cháu VN"?!trong quán,tất nhiên có nhiều lứa tuổi ...nhưng, mày có biết là mày phạm thượng ko..khi mày luôn ngộ nhận và tự đắc?tao nghĩ mày là thứ FALSE PRIDE! tao ko võ đoán mà chính mày thể hiện ra như thế! )


Cái ông Gia Long qủa là một người vô duyên, mặt dày, trán bóng vô cùng. Tôi chỉ làm thơ, thơ tôi dù hay hoặc dở thì đã có ngưòi khác đọc. Ai thuê ông, trả lương cho ông để ông đóng vai kịch làm bạn đọc vào quán thơ vô cớ phá bĩnh xỉ mắng tôi một cách vô lý như vậy. Thơ văn tôi có bới móc gì gia phả thổ tiên nhà ông đâu mà phải điên khùng lên cơn như vậy? Ông là đảng viên cộng sản, hay cam, hay dư luận viên hay việt kiều yêu nước tôi cũng mặc xác ông. Chắc hẳn lý do quyền lợi vật chất xương xẩu mà  ông tự nguyện đóng vai hề mặt dày như vậy để làm gì ? Tôi khuyên ông phải đi tìm bác sĩ tâm lý học, khi nào thật bình tĩnh thì vào quán thơ thăm viếng thưởng thức thơ tôi cũng không muộn.Tôi gửi thơ vào đâu là quyền cuả tôi, tôi làm ra thơ chứ có phải ông làm ra đâu mà cứ chai mặt hỏi mãi : Sao mày không gửi vào CNN hay BBC ? Ông rõ thật là một người buồn cười và ngộ nghĩnh đáng thương hại thật.

Thôi bây giờ tôi không viết dai viết dài với ông để làm gì ? Thơ tôi trịch thượng, kiêu căng, da diết, phô trương, đằm thắm, mỉa mai, chua cay, ngô nghê đều là phương cách biểu đạt nội dung, phong cách nghệ thuật của riêng tôi hay mỗi tác giả đều có phong cách riêng cả. Thế giới dân chủ tự do làm thơ theo cảm hứng riêng cuả tâm hồn, tôi có phải là dảng viên cộng sản đâu mà phải làm thơ theo đề cương, chỉ thị, nghệ thuật vị nhân sinh. Lấy mục đích phục vụ quần chúng công nông nghèo khổ. Theo bác Hồ gì đó dạy:  thơ phải khiêm tốn bản thân, nhưng phải luôn đề cao vai trò lãnh đạo cuả lãnh tụ hay của giai cấp tiền phong. Ông cứ hâm hâm dở dở  bảo tôi làm thơ phạm thưọng qúa, không coi các cụ ra gì cả. Các cụ là những ai ? cụ Đồng, cụ Chinh, cụ Duẩn, cụ Hồ  hay cụ khỉ gió nào thì đã chết từ đời tám hoánh nào rồi. Tuổi tôi bây giờ cũng nên gọi dần là cụ  được rồi đấy.  Ông cứ một thằng Lu Hà, hai thằng Lu Hà cứ như kiểu cộng sản ngày xưa gọi những người bạc đầu như ông Ngô Đình Diệm là thằng Diệm, thằng Mỹ cho bõ ghét. Tôi có làm gì ông đâu sao mà ghét tôi như
vậy ? Tôi có bao giờ phạm tội giết người, hay ăn cắp công quỹ tài sản cuả nhân dân đâu mà ông hằn học với tôi như vậy ? Khuyên ông cũng nên nghỉ ngơi đi thôi cho nó khoẻ người. Tôi làm thơ kiểu gì hay dở, chính chị , chính em cũng mặc thây con mẹ nó. Sao ông khổ vậy ông Gia Long ? Tôi lại phải mất thời gian làm bài nữa tặng ông đây. Tôi chán lắm rồi, không còn hứng tặng thơ cho ông nưã đâu. Có lẽ mỗi lần ông chửi tôi, tôi lại phải quan tâm làm thơ cho ông mãi sao ?

Đạo Hạnh Ma Tà
tặng bạn đọc tự xưng Gia Long

Tôi không chính chị chính em
Thơ văn giải tỏa nỗi niềm than ôi!
Chửi cha chém chú đồ tồi
Quán thơ tôi đã quen rồi từ lâu

Bạn bè tứ hải năm châu
Tự do là chốn trăng mùa gió bay
Dạt dào biển lệ men say
Tha hương hải ngoại vơi đầy tình quê

Mặc ai bùa ngải lá mê
Mặc ai xiên xỏ chán chê đủ trò
Lưu manh lọc lõi côn đồ
Chí Phèo thị Nở luồn vào nghe thơ

ễnh ương cóc nhái  kêu to
Đông tây bốn mặt quanh co đầu gà
Tung tăng chữ nghĩa sa đà
Xưng danh bần cố vẫn là Gia Long

Thơ rằng: chính trị tấn công
Độc quyền đảng trị nên không xem thường
Rạch ròi tâm lý gian thương
Văn nô bồi bút đoạn trường trần ai

Gia Long nick rỏm ca hoài
Hung hăng dữ tợn lang sài luồn trôn
Bao nhiêu tạp niệm oán hờn
Sục sôi uất hận buồn nôn điếm đàng

U mê tăm tối trào dâng
Thân lưà ưa nặng bẽ bàng đười ươi
Thiên la điạ võng lưới trời
Đầu trâu mặt ngựa trò cười khuyển dương

Chui luồn ngõ ngách muôn phương
Chặn đường khóa họng cản đường thơ ca
Lu Hà nặng nợ sơn hà
Ngàn thu tiền định ta bà khổ đau

Than ôi! thế tục bóng tà
Quán thơ là chốn bướm hoa đi về
Mây đen phủ kín bốn bề
ầm ầm sát khí chó dê hiện hình

Đầu trâu mặt ngựa bất minh
Ba xu khệnh khạng thối rinh ỉa đùn
Gia Long đâu quản lấm bùn
Thân lươn ngô ngọng chổi cùn quét phân

Bảo rằng gìa trẻ xa gần
Không ai tự đắc thi nhân như mày
Mày tao chí tớ chi đây
Ù lý tăm tối mặt dày là ông.

6.1.2010 Lu Hà


(Thuận Hóa đăng ngày 01/07/10 - 10:28 PM

Ông Lu Hà bi ám ảnh gì? Vì sao ai cũng bị cho là Cộng Sản? Vì sao ông nhìn phiến diện? "
Tiên trách kỷ, hậu trách nhân...vì bất cứ ai nói gì, thì đâu phải ho là CS mới phê phán hay khen chê? Ba cái trang mạng "lá cải" nhiều như nấm mùa mưa, thật là vàng thau lẫn lộn.
Ông Lu hà mất sáng suốt! cứ như thằng mù quơ gậy, bạ đâu đập đó một cách bừa bãi...có khi đập trúng "chiến hữu" mà ko biết?Và có những người mà ông cho là"thi hữu" lại "gài"cho ông một vố...ông lai dương dương hỉ hả!
Ôi!thời buổi của Internet.)

Thư Gửi Ông Thuận Hóa
Thành thực tỏ lời cám ơn ông Thuận Hoá! Lời nhắc nhở đóng góp của ông nghe tạm đ ược khéo léo, nhưng dù ở bình diện nào theo tôi cứ lấy cái tâm thành thực mà làm tiêu chuẩn ông ạ. Ngay cả ông nưã với những lời viết như vậy, có thể coi là  chân thành, cũng có thể là một nghệ thuật tâm lý.Tôi chỉ ghi nhận là một ý kiến tham khảo rất đáng trân trọng. Như ông nói thời buổi Internet chân giả hư hư thực thực, bởi vì người viết lời thóa mạ công kích đều nấp dưới một cái tên ảo. Họ không dám công khai tên họ, điạ chỉ eMail
hoặc kể cả họ là một nhóm người quá khích tự tạo chung một eMail cũng vậy, họ có thể là một người với những cái tên ảo khác nhau, cũng có thể nhiều người có chung một thói quen suy nghĩ giống nhau từ lâu đời ngự trị trong đầu óc họ.. Theo tôi ta cứ giữ đúng như nguyên trạng ông ạ. Bạn thù, chiến hữu, thi sĩ hay không thi sĩ cũng vậy. Bản thân tôi mang tâm hồn thi sĩ không được quyền thù ghét ai, kể cả khi họ cứ lăn sả vào để thù ghét mình cũng mặc, chỉ viết bài trả lời họ xong là thôi, quên béng đi ngay. Nếu tôi còn có tâm trạng luôn tức tối hằn học, thì đến chết cũng vẫn thế thôi và sẽ không còn khả năng xúc cảm thi phú n ữa ông ạ.

 Nếu có ai căn cứ vì những bài thơ hay những bài tâm sự cuả tôi mà phản kháng. Nếu họ là người đàng hoàng đủ tư cách trí tuệ để hiểu thấu rõ những gì tôi viết thì họ phải phân tích có lý có tình. Còn với thái độ hung hăng hùng hổ lỗ mãng, mày tao chí tớ, văng cái nọ, sả cái kia một cách hằn học thì ta cứ vẫn cái tâm thẳng thắn mà trả lời họ. Nếu ở ông là điạ vị như tôi ông sẽ ra sao? Một là ông yên lặng để nhẫn nhục chiụ sự thiệt thòi, tâm trạng ông sẽ buồn bực, phiền não vì có ngưòi cố ý hay hiểu lầm mình, hoặc lôi kéo nhiều người thành mặt trận chống mình cũng vậy. Chuyện đời mà, tất cả là vô thường thôi ông ạ . Đừng vì chuyện thiên hạ mà xa rời đi cái tâm cuả mình. Hai là ông cũng như tôi, thả lỏng tâm trạng của mình ra thẳng thắn bột phát.

Tại sao tôi hay ví những lời công kích tôi giống như cộng sản vậy? Thực ra những bài thơ hay những bài tâm sự của tôi đèu tỏ nỗi chán chường về cảnh đời oan trái bi lụy, chết chóc
tang thương mà phần lớn do chế độ cộng sản gây ra. Cũng có thể ngay cả những người từng là nạn nhân của cộng sản, nhưng họ lại viết bài chửi tôi vì lý do tâm trạng cá nhân, tâm lý cá nhân. Điều này cũng không thể tránh khỏi, sự vô tình bồng bồng hay cố ý vì thiển cận kèn cựạ cá nhân của họ vì khả năng tư duy của họ, đã đấy họ về phía luôn đối kháng xỉ nhục tôi thì nó lại rơi vào hệ tư tưởng ý thực đấu tranh giai cấp, thù hằn cá nhân thủ cựu luôn thường trực giống như cuả người cộng sản thì bắt buộc phải thẳng thừng mà trả lời họ.
Hoặc ngày xưa họ tỵ nản lẩn trốn như con thú hoang, bây giờ họ làm ăn phát đạt? Vì quyền
lợi họ lại muốn bắt tay với cộng sản và bọn cam là huynh đệ, huynh muội, tỷ muội, thày trò, cha chú gì đó để tấn công tôi?

Chính tôi có trả lời công khai đàng hoàng như vậy, mà mỗi lần đều viết dài dằng dặc làm cho tôi cảm thấy thoải mái vì mình chẳng có cái quái gì để giữ, để phiền não. Nhiều lúc tôi tự hỏi hay vì tâm lý của một số người không thoải mái mà mình ngừng sáng tác, hoặc hạn chế đi ? Để dành chỗ trống cho trang Web? Nhưng tôi lại nghĩ như vậy cũng không ổn vì chỉ được lòng một 100 người mà mình mất đi nghìn người. Cho hay, tất cả những sáng tác cuả mình đều do bộc phát, tình cảm hứng thú nghệ thuật mà mình đã tôi luyện nhiều năm mới có. Những gì mình viết ra dù hay hoặc giở tin rằng cũng có hữu ích chứ không phải vô ích.

Thôi thì cứ để cho ban biên tập làm trọng tài, làm cán cân cuả tâm hồn và công lý. Cho nên thì tội quái gì mà mình phải tự chiụ gò bó trói cổ tâm hồn mình lại, đẻ làm mất đi chính mình. Ừ thì cứ cho là huyênh hoang, phô trương ngạo mạn, ba hoa đi nữa. Nhưng cũng rất nhiều ngưòi lại nhìn thấy chính cái đó lại là vẻ đẹp thẳng thắn một vẻ đẹp riêng cuả Lu Hà, trong cái huyênh hoang, phô trương đó lại là những tình cảm rất con người thực, cái xấu được vui vẻ phô ra công khai có khi nó lại là một nét đẹp thì sao?

Tôi không phải là phật tử thuần thành nhưng tôi rất thích cách sử thế cuả người phật tử là hỉ sả. Tất nhiên họ khác tôi, là họ im lặng không thèm để ý gì với thoá mạ cuả bặm bụi trần căn, ngồi thiền hoặc tụng kinh.Tôi lại áp dụng ngược lại là làm thơ hoặc phản công lại thẳng thắn công khai theo nỗi lòng, tâm trạng, tư duy, suy tư, suy luận của mình. Những điều tôi viết ra có thể đúng, có thể sai nhưng cứ nên viết ra thì mình mới thoả mái ông Hoá ạ. Viết như tôi nhiều người bảo cứ thao thao bất tuyệt, mồm 5 miệng 10. Nhưng nếu họ hiểu đồng cảm với những điều tôi viết thì họ lại thích. Nhưng nếu họ không đủ sức theo kịp dòng suy tư cuả tôi thì họ lại cảm thấy đáng ghét, cứ miên man vô tận ào ào như suối chảy, lúc trái lúc phải, lúc ngược dòng, lúc xuôi dòng, không biết đâu là điểm dừng làm cho họ đọc thấy cũng cảm thấy mệt mỏi mà phát ghét đi.

Tóm lại theo tôi nếu bạn nào không thích những bài tâm sự của tôi thì chỉ nên đọc thơ thôi, vì thơ là vô thưỏng vô phạt. Tất nhiên không phải thơ đấu tranh. Đọc thơ đấu tranh của tôi cũng nhức nhối lắm. Trong thơ, tất nhiên cũng có bài thơ lại viết đích danh một cá nhân hay một thi sĩ nào đó mà ngưòi đọc cảm thấy như vậy là xúc phạm đến cá nhân ngưòi đó. Thật ra các thi sĩ tôi hay dùng thơ để viết về họ là những nhân vật đầu nậu cuả văn thi sĩ cộng sản chủ chương nghệ thuật vị nhân sinh. Tôi không viét bình luận về họ mà lại dùng thơ để bình luận là phong cách riêng cuả tôi chứ có phải là xúc phạm cá nhân thi sĩ đâu, có phải vì họ cũng là nhà thơ cả.  Nhà thơ cũng có 5, 7 loại khác nhau, thơ giả hay thiệt, thơ vì cảm xúc tâm trạng hay vì bát cơm manh áo, quyền lợi, điạ vị v.v…

Này ông Thuận Hoá, theo tôi cứ phải viết ra công khai những gì mà mình cảm thấy phiền não khó chiụ. Ông thấy đấy nhiều ngưòi chỉ dăm ba chữ rất xấc xược, hoặc vu vơ rất ngô nghê ngớ ngẩn mà tôi cũng viết những trang dài dằng dặc để trả lời họ. Đó cũng là một đặc điểm của tính cách tôi. Tôi không chấp nhận cuộc đời mọi ngưòi phải giống nhau về khả năng bút luận và cách biểu lộ tình cảm cá tính cuả mình trên văn đàn. Còn ông bảo phải bỏ thời gian ra để nghiền ngẫm phân tích những lời chửi bới thoá mạ mình sợ vàng thau lẫn lộn, hoặc đề phòng cả những bạn thơ chí tình mà mình kính trọng cũng là chuyện vô bổ thừa thãi ông ạ.

Theo tôi thơ là cuộc đời, mình làm thơ hay đọc thơ cuả ai mình cũng hiểu phần đời cuả họ. Đã là thi sĩ mà hai mặt thì cũng tự mình thủ tiêu, tiêu diệt mình luôn. Có làm thơ mới biết quy luật cuả thơ cũng khắc nghiệt, thơ không có chỗ đứng cho những tâm hồn tráo trở. Các thi sĩ cộng sản tâm điạ hẹp hòi thì đọc thơ họ cũng thưà biết tâm điạ hẹp hòi, và họ làm thơ không nhiều, khả năng sáng tác rất hạn chế, phần lớn ca ngợi chung chung, sáo rỗng ào ào như nước lã đấy thôi. Họ kìm hãm ngưòi khác và cũng tự nêu gương kìm hãm khoá họng mình luôn. Mong ông hiểu cho tôi, cái gì thẳng thắn chân thật công khai, không úp úp mở mở vẫn  là cách hay nhất . Đừng sợ ai mất lòng, nếu tự cảm thấy mình không làm gì hại ai.

Thành thực cám ơn ông, chúc ông và gia đình an khang, hạnh phúc và nhiều may mắn. Thôi bây giờ tôi phải đi bác sĩ, thời tiết bây giờ lạnh quá ông ạ, bị viêm họng rồi. Xin chào ông

Lu Hà

Họ Đủ Mọi Lưá Tuổi Thi Nhau Chửi Tôi

Baby đăng ngày 01/15/10 - 8:20 AM
bác Lu ko thấy mình là Don Quixote sao?

Miệng lưỡi thiên hạ khen chê hay cả những lời miả mai, báng bổ. Nếu ta lấy cái tâm an tịnh mà bình tĩnh suy xét, nhiều khi cũng nảy ra từ cái tiêu cực thành những ý tưởng mới rất hay.
Lu Hà rất vô tư như đi dạo chơi qua một khu rừng đầy chông gai, chân chảy máu nhưng vẫn rửng rưng trong niềm đam mê vô tận. Làm thơ là dịp được tận hưởng cái thú đau thương, đắng cay, chua chát, ê chề , tình yêu và nhục nhã…Lời bàn cuả Baby hoá ra từ tiêu cực lại chuyẻn sang tích cực mà tạo ra cảm hứng sáng tác. Làm thơ nhiều lúc như chơi cờ tướng
vậy. Baby chắc hẳn là một cô gái theo phận nữ nhi thường tình, chứ không lẽ là một chàng trai. Baby cố gắng làm một giọt nước tan trong biển cả như vậy là tốt. Lu Hà là kẻ giang hồ tục tử. Thích làm thơ, thích suy tư về thơ coi như là một thú vui. Dù thiên hạ có miả mai là nhân vật Don Quixote, khôi hài, lố bịch, lẻ loi, hay điên khùng m
ắng cộng, m ắng bọn giòi
bọ thì đã sao? Cũng từ lâu lắm rồi Lu Hà tôi ít giao du với người Việt Nam, phần lớn do công việc hàng ngày phải va chạm, đồng nhiệp với đủ các giống người trên thế giới. Vui đuà, trêu chọc, kể chuyẹn tiếu lâm , tán dóc hoàn toàn với đủ loại người trên thế giới. Cho nên nay có  cái duyên may mắn là một Don Quixote của người Việt Nam. Thơ làm ra gửi luôn vào quán thơ, ai thích thì đọc, ai chê thì đừng đọc. Còn chửi bậy nói láo thì sẽ được trả lời t tốn lễ độ c ủa Lu Hà. Rồi mai kia Baby già cả cũng phải chết, Lu Hà cũng vậy. Baby còn cần người Việt Nam để sống. Còn Lu Hà chỉ cần Quán Thơ thôi để làm thơ cho vui . Baby có hiểu Lu Hà nói gì không? Cuộc đời này với Lu Hà tất cả là vô thường Don Quixote cũng là vô thường không có thật.Do trí tưởng tượng mà ra. Thơ Lu Hà cũng do trí tưởng tượng mà ra. Ai không tưng tượng ra thơ, thì tưởng tượng ra Don Quixote cũng là quý tuy ở dạng bậc thấp cóc nhái  sâu bọ đàm tiếu vui cười thì đã sao? Đời là v ô thưòng mà.


Như Cánh Chim Trời
tặng bạn đọc lấy tên Baby
vì không dám công khai thưà nhận mình là ai

Con chim yêu khoảng trời xanh
Đội trời đạp đất bình sinh là người
Thế gian đàm tiếu hay cười
Bon chen đố kỵ miả mai thói đời
Đào Tiềm dễ tránh thị phi
Am mây ẩn dã nào thời có yên
Quay về giưã chốn dân gian
Ngang tàng mà sống theo vần thơ bay
Tâm trong lòng dạ sáng ngời
Xót đau nhân thế trọn đời tìm vui
Tự do theo cánh chim trời
Trí thần tự tại muôn loài hiếu sinh
Baby mặc cảm cho mình
Thương thân bồ liễu bóng hình ngậm soi
Coi sao chân bước như người
Nắm tay cùng hát lá rơi hoa tàn
Bọt bèo trôi nổi mây tan
Phong trần bi lụy bần hàn thiên thu
Cầu cho tiền lắm bạc nhiều
Nhà cao cưả rộng sang giàu người ơi
Văn chương phú lục xu thời
Thế gian biến cải lòng người nổi nênh
Phải chăng vì chút hư danh
Tốn công mài duã hoá thành miả mai
Don Quixote vẫn còn đây
Thế gian miệng lưỡi đào rơi trái phiền ....

15.1.2010 Lu Hà



kẻ vô hoc
đăng ngày 01/15/10 - 12:23 PM
ông Lu Hà này ăn đồ dơ,tạp thải sao ? cái đầu toàn bả đậu hay cứt Tây? Cứ bô bô cái môm.ko biết nguọng!
Dã vong quốc rồi ,tự coi mình "ko còn Vn"sao lai lấy tiếng Việt ra làm thú tiêu khiển..chửi bới tất cả ai phê bình hay góp ý? Luôn nói mình vô tư.v.v nhưng thể hiện thì lai"lươn chê lịch nhớt"...trong quán này, danh cái gì ...hay chỉ là những "nhàn cư" rồi lòi ra cái TÔI khốn nạn? Mây người luôn nói thương dân chúng ,giống nòi..sao chạy đi tìm đất sống?rồi còn bảo ban ,chỉ dạy "con cháu VN"..đồ ỉa cứt vào mồ mả NGŨ ĐẠI TỪ ĐƯỜNG của ông mà còn ĐẠO ĐỨC GIẢ!
Đừng xưng là thi sĩ dể thể hiện cái cá nhân! vì sao ko ai nói gì khi Lê Văn hay các bài thơ đả kích khác? ông là thứ gì mà moi người căm thù và ganh ti? Tự tôn quá đáng cho nên chúng chửi ..còn làm bộ ngu! ai là cha me ông? nếu ho chết hết là phúc , chứ nếu còn sống thì phải uất mà tâm thần vì có đứa con biến thành tên phản bội màu da và giòng giống, loai như ông ,tôi nghĩ ví như dưới đất chui lên cho khỏi nhục cha me, tổ tông.
còn nói về thơ, ông viết mấy câu đối đáp bá láp...gọi là thơ hay gì cũng đuọc ,nhưng nó ko nói lên cái thâm thúy của ngôn từ...mà như một cuộc cãi nhau với bao nhiêu câu chữ xào nấu nhàm chán..mà ông luôn tự mãn là"thi sĩ" ôi trời...nghe mà buồn cười và thuơng hai cho một kẻ lộng ngôn và lắm điều!


Theo Dòng Phù Xa
tặng người tự lấy tên gọi Kẻ Vô Học

Xót thương có kẻ nhận mình
Là thằng vô học nhân sinh thập toàn
Mon men vô sản thi bần
Buông lời thoá mạ diễn đàn văn thơ
Hùng hồn bọt nhãi thiết tha
Thuỷ chung sau trước tình yêu giống nòi
Quê hương sông nước tô bồi
Dòng trong dòng đục ngậm ngùi thương đau
Cha ông tiên tổ từ lâu
Cái bưà đi trước con bò theo sau
Tiến lên quyết chí đồng bào
Buá liềm cờ đỏ máu đào nhuộm sâu
Hận thù xương máu phôi pha
Oan hồn tử sĩ âm u núi rừng
Rợn rùng nối gót thê lương
Trải bao thập kỷ hãi hùng non sông
Đầu rơi máu lệ xuôi dòng
Ngẩn ngơ tìm chốn thiên đàng náu thân
Mác Lê Mao rụng lối mòn
Vô học theo bước thấm nhuần ruột gan
Chung lưng đấu cật chuyên cần
Quần nâu áo vá sắt son nguyện thề
Dẫu cho tan nát ê chề
Còn người còn nước tỉ tê bùi ngùi
Đói nghèo như gió thoảng bay
Nưả già thế kỷ theo hoài mãi thôi
Rán lên chút nưã còn hơi
Sao mày bỏ chạy ra đi xứ người?
Bớ quân phản bội giống nòi
Văn chương ba láp sặc mùi ngoại bang
Luận cương Đảng dạy huy hoàng
Trường Chinh lai láng theo dòng phù xa….

16.1.2010 Lu Hà

Tình Yêu Nước Sắt Máu
tặng người tự nhận Kẻ Vô Học

Kẻ vô học tự hào yêu nước
Sắt máu căm thù hận núi sông
Hãy giết nưã không dừng giết mãi
Cho quê hương đỏ máu tươi dòng

Hắn hãnh diện đầu trâu mặt ngưạ
Khinh dân hèn trốn chạy lưu vong
Không cam tâm chịu đời ma dại
Là phản bội nòi giống núi sông

Hắn hùng hổ phun lời vu cáo
Vì bát cơm manh áo lợi quyền
Ôi! Tổ Quốc bao đời thắm thiết
Cuả riêng ta chiếm trọn mẹ hiền

Hãy tiến lên đồng bào thống khổ
Hỡi bần nông khố rách ăn xin
Theo chân Đảng giết người man rợ
Thế giới đại đồng đỏ máu tim

Kẻ vô học dấn thân yêu nước
Nuôi hận thù giai cấp đấu tranh
Đêm mậu thân kinh hoàng phố cổ
Pháo giao thưà đỏ lưả đồng xanh

Thương cho kẻ nhận mình vô học
Phun những lời rác rưởi thối tha
Lại nhận mình văn nhân trí sĩ
Hắn là ai loạn khẩu tà ma ?

Hãy đọc đi bao lời báng bổ
Năm Canh Dần rỏ lệ thương đau
Ôi! Hành tinh khắc sâu buồn tủi
Vì miếng ăn nuôi mãi hận thù...

16.1.2010

Một người tự lấy tên mình là Kẻ Vô Học. Rồi sấn xổ đầu năm canh dần cùng phe cánh băng đảng lưu manh,phun bọt thả dãi, du côn du kề, đầu đưòng xó chọ xỉ mắng tôi là thằng lưu vong, không gắn bó với tổ quốc, cam thân trâu chó nghèo hèn có nghiã là phản bội. Nay lại còn làm thơ ba láp, phô trương hợm hĩnh, chia sẻ tình cảm xa quê nhó nước với đồng bào hải ngoại là đồ đạo đức giả ...Thơ thối vô cùng mà cũng cứ làm, sao hắn không thẻ viết thiết tha, đằm thắm. Xót xa yêu nước thương nòi nhu cụ Diệu, cụ Hữu, cụ Viên. Hắn cứ
xưng xưng làm thơ gửi vào quán thơ, còn nhận mình là thi sĩ không biết nhục, hắn tự cao tự đại như vậy không biết dấu diếm vò vĩnh khiêm tốn như các thi sĩ cộng sản yêu nưóc cuả chúng ta. Đồ lưu vong bơ thưà sưã cặn...Tôi thấy anh hùng hổ dữ tợn vô cùng, cũng cảm thấy bùi ngùi thương cảm, tôi không ghét , không căm thù anh đâu chỉ giận thôi mà làm thơ khuyên nhủ anh nên bình tâm nghĩ lại. Anh có thể xin lỗi tôi và rút lại những câu chửi , hoặc còn hăng máu muốn chửi tiếp cho sướng thì tuỳ anh. Chào người tự lấy tên là Kẻ Vô Học


Vẫn người lấy tên là Kẻ Vô Học cố gắng moi cho trong kho từ ngữ cuả Việt Nam những câu nào thật bẩn thỉu thối tha nhất để lăng mạ xỉ nhục tôi với cái gọi là phê bình văn học. Người như vậy t hật ra đáng thưong chứ không đáng ghét. Anh ta chỉ là nạn nhân cuả một lối giáo dục nhồi sọ , vong bản phi văn hoá . Hãy cứ yên tâm mà mà trút hết tất cả căm hận, tức tối, dù cho là phân tro cặn bã rác rưởi cuả mình sả ra cũng không sao. Miễn bạn ngửi được. Có bài thơ gưỉ tặng Người Vô Học. Tất nhiên Kẻ Vô Học sẽ sĩ diện không
thèm nhận tình thương cuả tôi cho là đạo đức giả. Mình chửi nó như thế réo c ả mồ mả tổ tiên tam đại nhà nó ra mà chửi nó vẫn bảo là thương mình , nó sợ mình hay nó thưong mình thật? Sao nó rửng rưng
vậy? Nó không có thần kinh xấu hổ à? Mình mới đ áng tự hào, nó là cái thá gì văn thơ ba láp lưu vong thôi sao bằng cụ Diệu, Cụ Hữu, cụ Viên nhà mình….

Tôi Xót Thương Anh
tặng người lấy tên Kẻ Vô Học

Tự xưng mình bảo là vô lại
Hắn chửi tôi te tái nực cười
Rõ khốn nạn văn chương lá cải
Những ngôn từ chó má than ôi !

Mấy thập kỷ cùng đường bí lối
Hết nhân tài lã chã phun châu
Phê bình đấu tố còn ra rả
Bịt họng căm thù mấy tứ thơ

Cơn gió chướng văn minh thời đại
Nhũng oan hồn thảm thiết kêu rên
Vì sao tăm tối không đường thoát ?
Đạo đức hoài buôn nước bán dân…

Kẻ vô học nhận tên trên mạng
Lưỡi cú diều dơ dáy thê lương
Vẫn bới lông soi từng dấu vết
Rặn ra lời lổn nhổn bi thương

Cứ đấu mãi phun lời rắn rết
Dòng sông quê cặn bã u sầu
Loài ma quỷ nắm quyền dân nước
Vuốt ve hoài mãi tấm da nâu

Điệp khúc cũ nhai đi hát lại
Đảng bao la thắm thiết tình người
Hoan hô mãi biết bao giờ tạnh
Giộng bão mưa gào mãi thế thôi...

16.1.2010 Lu Hà


 Soạn lại ngày 10.1.2014 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét