Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

Chia Sẻ Tâm Tình Cùng Mai Hoài Thu “ Đêm Sài Gòn “



“ …Em giờ nơi đâu trên miền đất lạnh?
Anh ở Sài Gòn, gió lộng trời cao...
Bao nhiêu năm qua, tóc đã úa màu,
Ta cứ ngỡ ngày mai mình gặp lại!... "


(ĐÊM SÀI GÒN - Thơ: Mai Hoài Thu - Diễn ngâm: Nghệ sĩ Hoàng Đức Tâm - Trích từ Thi Tập "HỒN ĐIÊN" – CD5

Nguyễn Hải: “ Lu Hà dạo này quan tâm khá sâu sắc cho Nàng Thơ tài sắc MHT nhỉ. Chúc anh chị luôn vui khoẻ nhé “

Biết Mai Hoài Thu từ năm 2007, lúc nóng lúc lạnh âm ỉ theo năm tháng. Lúc thì tình thơ bốc cháy dữ dội lúc thì mờ nhạt lãng đãng như sương mờ vì trong trái tim Lu Hà còn thấp thoáng những con thiên nga thơ dập dờn bay bổng gần xa mà thôi. Suy đi nghĩ lại vẫn thấy Mai Hoài Thu là hồng nhan tri kỷ tri âm. Nguyễn Hải cũng tinh tế ra phết đấy chứ.

Mối quan hệ tâm linh tương giao ngoại cảm nào đã mách bảo tôi, mỗi khi nghe ai ngâm thơ Mai Hoài Thu lại làm tôi xúc động. Không lẽ tâm hồn tôi nhạy cảm với cô Thu mãi mãi thế sao? Kỳ lạ nhỉ, tôi chưa bao giờ gặp thu trên cõi đời này, thơ phú là nhịp cầu vĩnh cửu của trái tim và lòng người.

Quê Hương Xa Mù
viết tặng Mai Hoài Thu khi nghe Hoàng Đức Tâm diễn ngâm: Đêm Sài Gòn

Đêm Sài Gòn tận cùng đau khổ
Tiếng yêu thương nức nở u hoài
Mưa giăng hun hút ngõ dài
Phố nghèo san sát bóng ai đèn mờ…

Dáng em nhỏ nghẹn ngào rũ rượi
Bóng hình xưa tức tưởi cô đơn
Gần xa giọt lệ trào tuôn
Ngỡ mình gặp lại nỗi buồn thiên thu

Trời lồng lộng vi vu gió thổi
Anh lang thang đêm tối chập chờn
Viễn Đông hòn ngọc đâu còn
Em miền đất lạ biển cồn sóng dâng

Từ dạo ấy đò ngang tê tái
Em ra đi chẳng ngoái quay đầu
Thẫn thờ thu rụng chân cầu
Ba mươi năm đã dãi dầu muối sương

Hồn hoang tưởng thê lương cố bước
Em ở đâu có hạnh phúc không?
Để anh thất thểu đau thương
Bao nhiêu kỷ niệm quê hương xa mù…!

9.4.2014 Lu Hà 


Tình yêu chiến tranh hận thù và chia ly là điều làm cho loài người chúng ta trăn trở khổ đau quằn quại tâm hồn thể xác nhiều nhất. Khi ta yêu ai ta muốn người đó mãi mãi bên ta, là riêng của ta. Không có được thì ta oán than trách móc, trách ông trời cay nghiệt, trách thời cuộc phũ phàng, trách lòng người xanh đỏ và sinh ra hận thù. Chia ly là hình phạt dành cho ta. Để cân bằng thể trạng để bù đắp lấy lại những thiệt thòi mất mát, người ta đã khóc ra những câu có vần có điệu ta gọi là thơ.

Thơ tình là cách tốt nhất để thỏa mãn khát vọng của trái tim yêu thương của một đẳng cấp tâm linh có trí tuệ trác việt nhất. Là nhịp cầu để cho những chủng loại thi sĩ là những đứa con yêu nhất của Thiên Chúa tìm lại nhau trong khu rừng rập hoang vu của cõi địa đàng đầy trắc ẩn bi ai.

Nếu không có tâm hồn thơ thì tôi, Thu, và hàng trăm hàng nghìn các cô kiều nữ khác hay những bậc chính nhân quân tử chẳng ai biết ai là ai? Rồi đây một tiếng trống đưa ma, một điệu kèn hay một nén hương, bập bùng ngọn nến ở hai đầu nắp quan tài hay những tiếng khóc nức nở tỉ tê của người thân làm sao an ủi linh hồn ta hãy đi đi đề tìm gặp một linh hồn khác, cũng đang nhớ thương ta, chờ đợi ta bởi những bài thơ vần điệu, tiếng hát âm vang đâu đó mang hơi thở nhịp điệu của trái tim ta, của mây gió nắng mưa, của lá rụng sương mù mà một thời ta đã từng trầm tư suy tưởng lắng đọng sầu miên.

 Tâm trạng của tôi cũng giống như Bạch Cư Dị ngày xưa, Mai Hoài Thu đã gửi tặng tôi một tập thơ để làm kỷ niệm.

" Bả quân thi quyển đăng tiền độc,
Thi tận đăng tàn thiên vị minh.
Nhãn thống diệt đăng do ám toạ,
Sóc phong xuy lãng đả thuyền thanh "

Bạch Cư Dị

Bạch Cư Dị Và Mai Hoài Thu

Dưới đèn cầm tập thơ ai
Rạng đông gà gáy canh dài chứa chan
Tắt đèn mỏi mắt khóc than
Ta đây nàng đó trần gian rớm sầu

Ngẩn ngơ thi sĩ bạc đầu
Trái tim ngấn lệ mạn tàu nỉ non
Bạch Cư Dị , giọt châu tuôn
Sóng tình kết nối vương buồn Thu ơi!

Vẳng nghe khúc hát cuối trời
Theo làn gió thổi chơi vơi mảnh hồn
Trong mơ dào dạt nụ hôn
Hằng Nga e lệ bồn chồn ngẩn ngơ...

Thẹn thùng áo tía đào tơ
Tì bà thổn thức bơ vơ bến nào
Ngón tay nhỏ máu thơ trào
Ngọn đèn leo lắt nghẹn ngào trăng lên...

9.4.2014 Lu Hà


Thôi thế là thôi, kể từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 trên đường phố Sài Gòn vắng bóng đi những thiên thần mũ đỏ, những nữ thần Venus, những chiến sĩ đấu tranh cho tự do và ái tình. Thiếu đi bóng dáng yêu kiều của những tà áo trắng, áo tím, áo hồng thân thương của các nàng công tằng tôn nữ, những tài tử hào hoa văn thơ lai láng tự do tinh thần sáng tạo. Mai Hoài Thu em gái thơ tóc kết đuôi sam đi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa và nàng trở thành cô giáo dạy văn rồi theo cha sang Hoa Kỳ theo diện HO gì đó và trở thành một tâm hồn thơ da diết tình yêu, khổ não bi ai bởi cuộc đời bèo bọt trôi nổi gió mưa.
Nhưng cái vẻ đẹp thần kỳ của hòn ngọc Viễn Đông còn lấp lánh mãi không thôi, trái tim thơ ấp ủ bao nhiêu mơ ước hoài vọng xa xăm đễ nuôi dưỡng cho thế hệ trẻ mai sau một tâm hồn trong sáng dù ở Việt Nam hay hải ngoại mãi mãi đằm thắm thanh cao. Và sau nhiều năm học hành thành đạt năm 2005 Thu lại trở về thăm Sài Gòn mặc dù cái tên gọi không còn nữa , người ta đã cuớp trắng nó đi mất rồi. Có nỗi buồn nào hơn thế nữa Thu ơi!

Cảm Xúc Cuối Năm
cảm tác từ tấm hình Mai Hoài Thu ở Sài Gòn 2005

Thu về thăm lại đầm sen
Lâng lâng gót ngọc như tiên giáng trần
Áo đen xỏa tóc mây ngàn
Thơ ngây trang trọng muôn vàn thiết tha

Hồn em trắng muốt la ngà
Hương thơm ngào ngạt mặn mà tình ca
Dưới cầu nước biếc ngân nga
Tỉ tê róc rách sơn hà Thu ơi!

Đi đâu biền biệt mãi thôi
Hôm nay trở lại bồi hồi nhụy sen
Mảnh mai kiều diễm thiên nhiên
Nỗi đau thổn thức ưu phiền thế nhân

Xôn xao ong bướm xa gần
Thuyền quyên yểu điệu bần thần ngẩn ngơ
Bâng khuâng năn nỉ vần thơ
Cuối năm mới nhú chậu đào trổ bông...

26.12.2011 Lu Hà


Đêm Sài Gòn nhạt nhòa nức nở, tiếng ai ngâm nức nở lòng tôi. Hẳn rằng nghệ sĩ Đức Tâm, Đình Lòng chan chứa sầu mang tủi hờn.Tôi bước đi cô lạc lõng mỏi chân hoài ngõ cụt quanh co. Sài gòn nay đã còn đâu, cái tên cũng mất úa sầu cỏ cây. Thật là chua chát cay đắng vô cùng bao nhiêu kỷ niệm u hoài phố xưa. Là một người dân Bắc Kỳ chánh hiệu con nai vàng, Lu Hà tôi chưa hề đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn, Chợ Lớn bao giờ nhưng đọc thơ Thu và nghe hai giọng Nam ngâm mà lòng này cũng thấy nao nao não nuột vô cùng mà cứ tưởng như Sài Gòn là nơi mình đã sinh ra và lớn lên vậy. Như thế mới biết hồn thơ có một sức sống tưởng tượng mãnh liệt cho cả một người chĩ quen thuộc đường phố Hà Nội như tôi.

" Đêm Sài Gòn, mưa nhạt nhòa nức nở
Ta ngậm ngùi lạc lối bước đơn cô
Đi hoài chẳng mỏi, ngõ cụt quanh co
Vắng em rồi, ta cùng ai dạo bước?

Mai Hoài Thu không chỉ làm thơ viết về Sài Gòn mà do trí tưởng tượng trác việt. Thu cũng viết về Hà Nội rất hay, mặc dù Thu chưa hề đặt chân trên thành phố ngàn năm văn vật này. Nhờ có thơ Thu viết về Hà Nội mà làm cho cảm xúc tôi trào dâng mãnh liệt

Mùa Thu Năm Ấy
cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Nhớ Muà Thu Hà Nội

Nhớ năm ấy chiều thu phố cổ
Nắng hanh vàng dải luạ tơ vương
Hồ Gươm phủ khói hơi sương
Chuông chuà thổn thức dáng hồng thiết tha

Ta dạo bước trên cầu Thê Húc
Hương đầu muà cốm giục tình thơ
Bồi hồi sóng gợn nôn nao
Lục bình xanh ngắt lẽ nào lià xa...?

Nếu mai mốt gió thu biền biệt
Chẳng quay về tha thiết Hồ Tây
Hững hờ hoa súng còn say
Bài ca tình tự vơi đầy ánh trăng...?

Kià góc phố sầu thương rêu phủ
Bụi thời gian mờ ảo chiêm bao
Dương cầm thánh thót ngẩn ngơ
Hoa rầu cỏ uá vẩn vơ sớm chiều...

Chiều nắng nhạt tiếng gà xáo xác
Nưả trăng tà lạc bước năm xưa
Lá rơi ngập lối Thu qua
Xôn xao kỷ niệm sầu đưa tháng ngày

Người còn nhớ trời mây Hà Nội
Quê hương mình bao nỗi truân chiên
Đi xa anh nhé đứng quên
Cội nguồn sông nước rồng tiên tự hào

Ôi lịch sử cố đô một thuở
Nam quốc sơn hà đế tự cư
Đống Đa chôn xác quân thù
Tinh kỳ rợp bóng chân cầu Chương Dương.

3.11.2011 Lu Hà


Sài Gòn, Hà Nội có những kiến trúc rất giống nhau, những hàng me gốc sấu những khu phố cổ theo tôi khác hẳn với lối kiến trúc nguy nga cung điện lăng tẩm đài các như kinh thành Huế. Cho nên thơ về Sài Gòn hay về Hà Nội mang một cung điệu âm hưởng màu đỏ của hoa phượng, mùi thơm dìu dịu của hoa sữa, màu áo trắng thiên thai áo luạ Hà Đông với những ánh đèn mờ huyền ảo

" Sài Gòn kỷ niệm, mưa giăng ngày trước
Ánh đèn mờ hiu hắt phố về đêm
Dáng nhỏ vai gầy, ôi nhớ thương em
Tóc rũ xuống đôi mắt buồn run sợ...

Cũng xuất phát từ sự so sánh tưởng tượng này mà Mai Hoài Thu cũng viết về Hà Nội rất hay và được tôi cảm tác lại.Chao ôi đêm Hà Nội và đêm Sài Gòn sao mà giống nhau kỳ lạ vậy?

Vấn Vương Một Thời
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Đêm Hà Nội

Muà thu Hà Nội lá bay
Phượng rơi xào xạc chân mây góc trời
Dấu nhoà lệ đổ mưa rơi
Giáo đường phố cổ người ơi chuông chuà

Hồ Tây liễu rủ chiều tà
Cô đơn vắng vẻ mái đầu tình nhân
Côn trùng rên rỉ khóc than
Giọt sương ghế đá trần gian u sầu

Thu về cúc nở chân cầu
Bâng khuâng hương khói dãi dầu cỏ hoa
Lăn tăn gợn sóng mặt hồ
Thanh gươm phục quốc ruà già nuốt trôi

Vẳng nghe tiếng hát chơi vơi
Tràng Tiền Hàng Mã xa xôi ngàn trùng
Ngậm ngùi lữ khách nhớ thương
Kinh đô một thuở vấn vương gọi về.

8.11.2011 Lu Hà


Người ta bảo Hà Nội và Sài Gòn sống về đêm. Ban ngày là nắng chan chan hoặc mưa tầm tã, đường bốc mùi nhựa, bụi bặm người qua kẻ lại gánh gồng ngược xuôi. Cảnh tượng sống xô bồ, nhưng đêm lại yên ắng đèn mờ xanh đỏ nhạc điệu xập xình. Các đôi trai gái dìu nhau lướt mướt, các hàng xe xích lô chờ khách. Hàng quán nhộn nhịp người chào kẻ mời. Kể cả những chàng trai mới lớn chưa một lần hưởng mùi đời cũng lượn lờ với chiếc xe đạp để tìm người yêu hoặc bám theo một bóng Kiều lả lơi nào đó. Hy vọng trúng mánh vào cầu.

" Đêm Sài Gòn, tiếng nhạc vàng nức nở
Ta thả hồn theo nhịp lắng về đêm
Tìm em xa bên lối nhỏ im lìm
Kỷ niệm nhớ, một vùng trời cô quạnh..."

Nhưng buồn nhất dù ở Sài Gòn hay Hà Nội là những mối tình tuyệt vọng chơi vơi của những chàng trai quá thì mái tóc hoa râm mà vẫn chưa tìm được ý trung nhân. Người tình nhân yêu thương đắm đuối khắc sâu vào trái tim chàng gìờ đã theo cha mẹ di tản ra ngoại quốc theo diện HO hay nàng đã vượt biển vuợt biên, nàng còn sống hay chết cũng không còn biết nữa, ở nơi xứ xở băng tuyết hay nằm yên trong huyệt mộ lạnh? Còn chàng thì cứ lận đận mãi mong đợi hoài hoài sống lắt lay bằng niềm hy vọng mong manh. Mai Hoài Thu đã viết ra tâm trạng này rất sâu sắc bằng những câu:

" Em giờ nơi đâu trên miền đất lạnh?
Anh ở Sài Gòn, gió lộng trời cao...
Bao nhiêu năm qua, tóc đã úa màu,
Ta cứ ngỡ ngày mai mình gặp lại! "

Ba mươi năm còm cõi đợi chờ, một mối tình thiên thu cổ hận. Đọc thơ mà buồn thảm cho thân phận con người cõi trần gian bạc bẽo vì chiến tranh bom đạn, vì thời cuộc đảo điên, thế sự không lành chia ly đoạn trường. Lỗi này tại ai? Lỗi này tại ai?

" Ba mươi năm, ta còn đợi mãi,
Từ gĩa rồi, em đến tận trời Âu,
Để lại cho ta một khối tình sầu
Khúc quanh mới, một bầu trời ảm đạm ...

San Jose, tháng 04/30/05
Mai Hoài Thu

Có cái may là tôi cũng làm thơ, nên dùng ngay chính những bài thơ mình cảm tác ra để bình thơ bài: Đêm Sài Gòn của Mai Hoài Thu và của tôi. Dùng thơ bình thơ có lẽ là sở trường của tôi khác với mọi người. Tôi không cần trích dẫn gần xa thơ của ai, hay những danh ngôn triết lý bác học xâu xa gì của nhà thơ nọ họ giả kia. Một kiểu bình thơ chưa thấy ai làm như vậy chăng?


Thương Quá Đi Thôi
sau khi đọc thơ Mai Hoài Thu: Đêm Tàn

Đọc thơ thương quá đi thôi
Nén sao xúc động ngậm ngùi lệ tuôn
Thuận tay phảy nét mực son
Đôi hàng lục bát nỉ non tơ lòng

Thu về lá rụng theo dòng
Gian truân trắc trở má hồng phôi phai
Trường Giang suốt cả canh dài
Sóng tình cuộn Chương Đài dở dang

Nhớ mong cành liễu lỡ làng
Hồng nhan bạc mệnh phải chăng ý trời?
Trả vay nặng nghiệp với đời
Phù du bao kiếp nổi trôi luân hồi

Trập trùng bão táp biển khơi
Thuyền em sóng đánh tả tơi mái chèo
Một mình em vẫn cố leo
Bờ mơ bến giác trôi vèo đi đâu?

Xót xa, ôi trái tinh cầu
Tìm đâu bến đậu cho bầu nhiệt tâm
Đèo bồng vương vấn tình thâm
Đa mang trách nhiệm âm thầm khổ đau

Phần son cam chịu cơ cầu
Tháng năm buồn bã mái đầu muối tiêu?
Hoàng hôn trải xuống tiêu điều
Cỏ hoa héo uá sớm chiều quạnh hiu...

Chú Thích: Chương Đài và cành Liễu là dưạ vào điển tích nàng họ Liễu ở Chương Đài
bên thành Trường An cuả Tàu.


Mái Đầu Sương Rơi
cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Đêm Sài Gòn

Đêm về nức nở nhạt nhoà
Sài Gòn lạc lối nghẹn ngào bóng hoa
Đường dài mỏi gối quanh co
Vắng em ảo não mịt mù mưa giăng

Đèn mờ hiu hắt từng hàng
Vai thon bé nhỏ bẽ bàng chiều thu
Mắt buồn ngấn lệ tương tư
Đuôi sam quày quả giã từ người ta

Dập dìu tiếng nhạc gần xa
Thả hồn theo nhịp la đà thâu đêm
Tìm sao lối nhỏ im lìm
Một vùng kỷ niệm nỗi niềm cô liêu

Em nơi giá lạnh sớm chiều
Heo may gió thổi tiêu điều lòng anh
Tháng năm cỏ uá màu xanh
Trắn nhăn tư lự mong mình gặp nhau

Ba mươi năm đã trôi qua
Má hồng nắng nhạt trời Âu u sầu
Lá vàng rơi rụng chân cầu
Bầu trời ảm đạm mái đầu sương rơi...!

14.11.2011 Lu Hà 


Thu Về Phố Cổ
bài thơ này làm để tặng Hoàn từ t âm hồn thơ Mai Hoài Thu

Thu về Hà Nội ánh hồng
Vàng rơi phố cổ theo dòng tơ vương
Tây Hồ khói toả hơi sương
Chuông chuà rung động cõi lòng ngân vang...

Anh ơi! còn có nhớ chăng
Mà nay tình đã dở dang lỡ làng
Muà thơm hương cốm nhẹ nhàng
Đôi ta ngày đó lâng lâng bướm đào

Nhìn em nước mắt nghẹn ngào
Cầm tay lưu luyến bao giờ về đây?
Sự đời bao nỗi đắng cay
Ve sầu phượng rũ tháng ngày chia phôi

Hàng me tình tự bồi hồi
Hồ Gươm hờ hững chơi vơi bóng nàng
Tháp Ruà Thủy Tạ đêm trăng
Tiếng gà xao xác bẽ bàng sương rơi

Mưa ngâu lã chã u hoài
Băn khoăn thổn thức canh dài đêm thâu
Thời gian dầu dãi mái đầu
Trán nhăn tư lự chân cầu thở than

Nhớ thương, thương quá vô vàn
Bao nhiêu kỷ niệm nồng nàn thiết tha
Tràng Tiền Hàng Mã Bắc Qua
Cổ Ngư Bát Cổ nhạt nhoà bi ai

Xót xa rặng liễu Chương Đài
Tàn thu héo uá phôi phai lá vàng
Giận hờn tầm tã mưa giăng
Hơn ba thập kỷ ngỡ ngàng chiêm bao...!

cảm tác từ thơ Mai Hoài Thu: Nhớ Muà Thu Hà Nội
23.11.2012 Lu Hà

Viết ngày 10.4.2014 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét