Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

“ Hoang Vắng “ Nỗi Buồn Của Nàng Thơ Mai Hoài Thu



Mai Hoài Thu với những khoảnh khắc còn lại...

Đời người thật vô thường lênh đênh nay đây mai đó xuôi ngược tất bật khắp nẻo trần gian vòng quanh trái đất cũng chỉ vì hai " Sinh Tồn " Đến khi trở về nơi đã sinh ra ta, nơi đã từng ấp ủ đời ta bao nhiêu ước mơ mộng đẹp. Nơi chớm nở mối tình đầu thì chính lại là nơi hờ hững hắt hủi ta, thật là đau xót biết chừng nào khi ta đọc những dòng này :


Ta về trên ngọn dao đâm
Bờ môi tàn úa lặng câm tiếng cười,
Phố buồn vắng giọt mưa rơi
Trả tôi ngày tháng chơi vơi ngậm ngùi ..."

Ngọn dao đâm phải chăng là những lời mỉa mai xỉa xói, là khó khăn hiện trạng xã hội không thể chấp nhận ta, vì không hiểu ta, hay vì một lý do chính trị, lề thói, lễ giáo? Không gian ghẻ lạnh đến mức cảm thấy rợn rùng thê lương:“ Bờ môi tàn úa, lặng câm tiếng cười “. Phố buồn, lòng người khô đắng hoang vu như biển cát sa mạc, thiếu những vòng tay và giọt nước mắt cảm thông, cả giọt mưa xót thương của trời cũng không có. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Bằng mấy câu mở đầu chấm phá tưởng như đơn sơ mộc mạc mà lại chân tình theo thể thơ lục bát dễ hiểu nhưng ngẫm kỹ lại sâu lắng với một nghệ thuật tu từ giàu ý nghĩa và trí tưởng tượng phong phú. Cái hay vẻ đẹp thầm kín duyên dáng của bài thơ lặn vào trong không dễ phơi bày lộ liễu càng tô thêm vẻ đẹp kiều diễm tiết hạnh đoan trang của người sáng tạo ra bài thơ.

Mai Hoài Thu là một người em gái thơ, hầu như tất cả các bài thơ của Thu tôi đều đọc và xúc động cảm tác thêm. Không lẽ lại nói từng hơi thở giác quan nhịp đập của trái tim Thu tôi đều đếm được cả hay sao mà tâm hồn tôi hóa nhập vào Mai Hoài Thu dễ dàng như vậy là vì đâu do đâu? Là vì tình yêu thương ngưỡng mộ cảm thông hay vì cùng tầng cộng hưởng của lý trí và tâm linh Thu là tôi và tôi cũng chính là thu như cùng một cha mẹ là song sinh vậy?

"Ai ngờ cảnh vật tiêu điều
Đường xưa lối cũ chợ chiều lặng câm
Cỏ may tua tủa kim đâm
Gập ghềnh sỏi đá âm thầm em đi "

Hoa tàn lá rụng thu rơi, cảnh đời oan nghiệt biết bao giờ dừng. Trong cuộc mưu sinh phải trải qua biết bao cay đắng ngọt bùi, thu gom cóp nhặt từng đồng bạc vun vén lao động dù cho là chân tay hay trí não đều là cực nhọc cả. Từng đêm trằn trọc cô đơn chỉ nghe tiếng dế kêu suốt đêm, sáng ra thì dừng hẳn, ngoài trời hẳn còn mưa lất phất lộp độp trên tàu lá chuối. Ta về để hong lại mái tóc đẫm sương, làm khô lại từng mảng rêu xanh của thời gian tàn lụi chỉ mong cây khô đâm chồi nảy mầm một chút hy vọng mong manh về một tương lai mờ mịt, con thuyền đời thuyền tình vô định không biết rồi sẽ trôi nổi về đâu?

"Ngọt bùi, cay đắng, phai phôi,
Ta về hong lại cuối đời rêu xanh,
Đêm tàn sương khói mong manh,
Vai gầy run lạnh, tóc xanh trắng bờ…"

Để rồi gắng gượng ẻo lả soi gương lương tâm dày vò thôi thúc thẫn thờ bước thấp bước cao ra thăm ngôi mộ người tình quân khuất bóng. Lu Hà tôi muốn chia sẻ cùng nữ thi sĩ bằng cả một tấm lòng tri ngộ:

" Lưa thưa từng giọt thầm thì
Vai gày giá lạnh rầm rì thông reo
Hắt hiu gò mối cheo leo
Cô đơn ngôi mộ chân đèo rêu xanh "


Vào ra hết đứng lại ngồi, canh khuya gió lạnh trăng gày song thưa. Ngọn đèn hiu hắt tù mù, châu sa lã chã ai người biết cho. Sầu hoen ngấn lệ cũng khô, nuối thương một thuở vu quy má đào. Mà nay đôi ngả dặm trường, âm dương cách trở đôi bờ biệt ly. Thắt lưng dải yếm sang ngang, biển tình sóng ái dở dang lỡ làng. Tuổi đời xế bóng chiều tà, non đoài gác bóng chuông chùa thinh không, nghẹn ngào nức nở đòi cơn… Cao xanh nào có thấu cảm mà thương tấc lòng. Hỏi mây hỏi gió ô hay, lặng im chẳng nói côn trùng mênh mang. Cảm xúc của nữ sĩ dồn dập theo nhịp thơ được mô tả bằng những câu chữ và Lu Hà tôi tái hiện lại cũng bằng ngôn ngữ văn xuôi.

" Mắt mờ cay, giọt lệ khô,
Nỗi đau còn đó, dại khờ còn đây!
Ta về kết gió, gom mây,
Mơ đêm dạ khúc trùng vây bão hồn…"

Để chia sẻ an ủi một tâm hồn bi đát thê lương khi trở lại quê nhà xin có tấm chân tình bằng những câu mà tôi đã ngộ ra từ thơ Thu:

" Ngước lên nửa mảnh trăng ngà
Đầu non le lói Hằng Nga thẹn thùng
Tình sầu chôn chặt thủy chung
Trải qua sóng gió não nùng bể dâu "


Xưa nay người ta thường nói ba vạn sáu ngàn ngày tức là 100 mùa xuân mà cuộc đời người mấy ai sống được trăm tuổi. Ai đã sống đến 60 tuổi thì tuổi thọ phải được tính từng năm, 70 tuổi thì sống chết tính từng tháng, còn ai đạt đến mức 80 tuổi thì sống được ngày nào hay ngày ấy. Một người tham sống sợ chết như vua Tần Thủy Hoàng cũng chỉ thọ được 49 tuổi. Thật nực cười trong những năm cuối đời, Tần Thuỷ Hoàng sợ cái chết và tuyệt vọng trong việc tìm kiếm thuốc trường sinh. Ông bị ám ảnh với việc có được sự bất tử và bị lừa bởi nhiều người nói có thể cung cấp thuốc trường sinh . Ông cũng viếng thăm đảo Chi Phù ba lần để đạt được sự bất tử .Tàu của Từ Phúc ra khơi năm 219 TCN để tìm kiếm thuốc trường sinh cho ông và cũng nhân cơ hội đó mà mất hút con mẹ hàng lươn.

Tần Thủy Hoàng nghe theo lời Hầu Sinh và Lư Sinh muốn tu tiên, bèn tự xưng là chân nhân nhưng ít lâu sau hai người lại bất bình vì sự hà khắc của Thùy Hoàng nên cùng nhau bỏ trốn. Thủy Hoàng cũng cấp cho Từ Phúc một con tàu chở hàng trăm đồng nam và đồng nữ tìm kiếm núi Bồng Lai thần bí. Họ cũng được gửi đi để tìm An Cơ Sinh, một người bất tử 1.000 năm tuổi mà Tần Thủy Hoàng cho là đã gặp trong một chuyến vi hành và là người đã mời ông đi tìm mình ở Bồng Lai.

Tôi nay đã 60 mươi tuổi rồi đó, nhưng tôi không thấy mình chẳng già chút nào, trái tim tôi vẫn nóng hôi hổi, tâm hồn tôi vẫn lai láng thiết tha, yêu đời yêu người đặc biệt là những sáng tạo tinh thần, cụ thể như chuyện làm thơ. Các cô gái mười tám đôi mươi không nỡ gọi tôi là chú là bác vì thấy tôi vẫn trẻ trung hồn nhiên vô tư đáng yêu vô cùng, các vị công nương sồn sồn chừng độ 50 hay 60 tuổi thì phải nói rất thích tính tôi. Các cô kiều nữ, các nàng thơ như Mai Hoài Thu vẫn thường xuyên đắm đuối với tôi trên thi đàn, trên mạng Facebook này thì nhiều vô kể. Tôi ngẫm mình giống như bông hoa mai xứ lạnh:

" ...Ai bảo rằng mai rụng cuối đời
Thân cây còn gửi góc trời Tây
Việt Nam xa cách ngàn muôn dạm
Ai hiểu lòng ai vớî tháng ngày…?

Ai bảo rằng mai đã úa tàn
Mỗi năm mỗi tuổi gió đưa xuân
Đêm nay khô héo tàn hương lạnh
Mai sớm chờ ai nảy nhánh non?..."

Thế nhưng lòng tôi cũng não nuột vô cùng khi nữ thi sĩ Mai Hoài Thu viết rằng:
"Ngày mai tắt lịm môi hôn,
Ta về bên nấm mộ chôn tình sầu,
Trả em ngày tháng hư hao,
Trả đời tàn cuộc bể dâu muộn phiền…"

Để chia sẻ an ủi thông cảm những tâm sự của Mai Hoài Thu, xin được tặng em hai bài thơ:

Mảnh Hồn Hiu Quạnh
cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Hoang Vắng

Ai ngờ cảnh vật tiêu điều
Đường xưa lối cũ chợ chiều lặng câm
Cỏ may tua tủa kim đâm
Gập ghềnh sỏi đá âm thầm em đi

Lưa thưa từng giọt thầm thì
Vai gày giá lạnh rầm rì thông reo
Hắt hiu gò mối cheo leo
Cô đơn ngôi mộ chân đèo rêu xanh

Giọt sương trĩu nặng trên cành
Vi lô lau lách sao đành chịu im
Bần thần tìm dấu chân chim
Bao nhiêu oan trái đắm chìm mù sa

Ngước lên nửa mảnh trăng ngà
Đầu non le lói Hằng Nga thẹn thùng
Tình sầu chôn chặt thủy chung
Trải qua sóng gió não nùng bể dâu

Em về sửa lại mái đầu
Môi son mím chặt chân cầu thở than
Hồn còn lảng vảng trần gian
Quẩn quanh đâu đó ứa tràn bờ mi!

10.4.2014 Lu Hà


Bể Sầu Bến Nhớ
cảm tác thơ Mai hoài Thu: Tình Hoang Tưởng

Hết rồi Sơn Bá Anh Đài
Mình ta dấn bước trần ai bụi mù
Giòng đời ủ rũ xanh xao
Buồn trông củi mục hư hao tháng ngày...

Ai xui ta đã đến đây?
Hồn thơ ngơ ngác đắng cay sụt sùi
Nhấp nhô sóng cả chôn vùi
Cuộn tròn bãi nhớ ngậm ngùi lòng sâu...

Bao phen cỏ uá hoa nhầu
Lá vàng rơi rụng những muà tương tư
Đam mê thổn thức giang đầu
Hồn say chếnh choáng thì thào gió hôn...

Vầng dương xế bóng có còn
Mộng tràn lay lắt môi son má hồng
Lạc loài năm tháng ruổi rong
Chao ôi! Mệt mỏi tha hương xứ người...

Không say rượu ngọt chơi vơi
Tình chưa nồng thằm cuộc chơi giã từ
Hồn sầu gửi bến hoang vu
Giấc mơ hoang tưởng về đâu hỡi người...!

2.3.2012 Lu Hà

viết ngày 11.4.2014 Lu Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét