Biết Đến Bao Giờ?
Thơ đối đáp với Trần Hiền Châu: Anh Có Lạnh Không?
Mưa phùn gió bấc heo may
Mùa đông tưởng nhớ đắng cay cõi lòng
Bâng khuâng xứ xở long đong
Cánh bèo hiu hắt theo dòng nổi trôi
Xót xa kiếp phận luân hồi
Sinh con nức nở đưa nôi mẹ hiền…
Quê hương trùng điệp thiên nhiên
Bao đời thống khổ triền miên u hoài…
Khói lam bếp lửa kìa ai
Nửa đêm vỗ gối canh dài thở than
Củ khoai khúc sắn bần hàn
Đôi lời nhắn nhủ chứa chan nỗi niềm…
Trăng lên nửa mảnh lưỡi liềm
Người dưng đứng đợi bên thềm ngẩn ngơ
Trái tim lạc lõng bơ vơ
Phiến sầu hy vọng đôi bờ đục trong…
Bao giờ ngọn lúa lên đòng?
Mùa xuân cánh én thong dong bay về…
Có nghe sóng vỗ tràn trề
Sim mua nở tím sơn khê núi đồi…!
25.11.2015 Lu Hà
Nhớ Ai
cảm đối đáp với Hiền Châu: Nỗi Nhớ Của Riêng Em
Nhớ ai hết đứng lại ngồi
Vào ra tựa cửa bồi hồi tuyết rơi!
Hạc bay về cuối chân trời
Cho tôi nhắn gửi đôi lời nước non…
Nôn nao chỉ thắm môi son
Đoạn trường cách trở liễu còn thắm xanh
Yến oanh ríu rít trên cành
Phụng cầu Tư Mã năm canh tủi sầu…
Giọt sương lã chã bên cầu
Gót sen yểu điệu mái đầu tương tư
Phật Bà hiển lộ chân như
Cam lồ suối mát nhân từ Hiền Châu
Biển lòng dào dạt nông sâu
Hai đầu nỗi nhớ tinh cầu thở than
Vẳng nghe khúc nhạc tơ đàn
Ngàn thu giọt lệ chứa chan Lu Hà
Chủ trương đã có Hằng Nga
Thanh mai trúc mã ngọc ngà thiên hương
Ba sinh duyên nợ hoài vương
Thả dòng lá thắm sông Tương đợi chờ…!
22.11.2015 Lu Hà
Lảo Đảo Say
họa thơ Phạm Mỹ Phương: Khối Tình Say
Thơ thẩn đường chiều với nước mây
Bây khuâng sao lại ở nơi này
Hàng phong xa cách muôn ngàn dặm
Rặng liễu giận hờn mấy kẻ hay
Tiếng quạ kêu sương đò khách vắng
Mưa rơi lã chã thấm vai gầy
Nhạn bay chấp chới theo cơn sóng
Hồn lạc bến xưa lảo đảo say
21.11.2015 Lu Hà
Như Từ Ngàn Xưa
viết tặng bạn thơ Triệu Khánh Dư và Nguyễn Thanh Hoàng
Nguốn say suối mộng tuôn hoài
Châu sa lã chã chẳng nguôi ngoai lòng
Rạch tim trả huyết theo giòng
Giống nòi thi sĩ thong dong vô vàn
Hồn mây thổn thức chứa chan
Ân tình đền đáp giang san hẹn chờ
Yến oanh ríu rít đôi bờ
Trầm ngư hớp bóng lờ đờ nguyệt soi
Đại dương sóng vỗ lẻ loi
Hằng Nga nhỏ lệ mặn mòi mênh mang
Bao giờ trở lại buôn làng
Sán Thàng hội ngộ Thanh Hoàng Khánh Dư
Lu Hà sầu cảm tương tư
Thả dòng lá thắm như từ ngàn xưa..
Oai linh sông núi đẹp chưa
Bắc Nam liền dải nắng mưa thuận hòa .
Nâng niu chén rượu nhạt nhòa
Chiều lam khói tỏa bướm hoa dập dìu
Bếp hồng ngọn lửa liu diu
Lăm tơi điệu múa buồn vui thơ trào !
14.11.2015 Lu Hà
Em Viết Thơ Tình
Thơ đối đáp với Lan Quỳnh: Kỷ Niệm
Anh đọc thơ em cảm động thay!
Nỗi niềm xao xuyến lá thu bay
Mây xanh thăm thẳm thương nhiều lắm
Dang dở duyên tình khóe mắt cay…
Rượu hồng chưa uống choáng men say
Thơ thẩn vào ra tối lại ngày
Đăm chiêu tư lự anh thầm hỏi
Nơi ấy bây giờ em có hay…?
Kỷ niệm ngày xưa giờ trỗi dậy
Xinh tươi thuở áo trắng tinh khôi
Mới thế mà nay đầu chớm bạc
Ngậm ngùi sương tuyết cánh hoa trôi…
Viết nữa cho anh về chốn cũ
Hồn chàng Từ Thức cõi thiên thai
Năm canh hồi hộp sao trời sáng...?
Tỉnh dậy châu sa giọt vắn dài…
Nỗi nhớ càng đầy vai gánh nặng
Gió đông hun hút liễu chương đài
Lỡ mất tuổi xuân còn lá thắm
Thời gian tầm tã chẳng phôi phai…!
16.11.2015 Lu Hà
Nửa Hồn Cô Đơn
Thơ đối dáp với Sac Tigon: Dễ Đo Lòng Người
Trau tria nàng sáo qua đò
Có thương chàng sậu lò dò cá tôm
Đêm nằm vật vã gối ôm
Lang thang bờ bụi lôm côm rượu chè
Bê tha cờ bạc chán chê
Sòng đời tay trắng não nề canh thâu
Trời đày tầm tã giọt ngâu
Oán hờn Nguyệt Lão sa châu ướt nhòe
Mê man hồ điệp gốc hòe
Xót xa khóe hạnh đỏ hoe mộng vàng
Bần thần tỉnh dậy bẽ bàng
Trách chi sáo sậu dở dang duyên tình
Xôn xao cành liễu trúc xinh
Bướm hoa quấn quít phận mình lẻ loi
Vẳng nghe khúc hát à ơi!
Dòng sông lơi lả chơi vơi nỗi buồn
Chiều tà thấp thoáng hoàng hôn
Đôi chân xiêu vẹo nửa hồn cô đơn
Thủy triều dào dạt đòi cơn
Ngẩn ngơ điệu lý chập chờn bóng ai…?
17.11.2015 Lu Hà
Trường Thiên Tình Mộng
thơ tri ân Ha Viet Nhan tán tụng: Hiền Châu và Lu Hà
“Trường thiên liên khúc Châu - Hà
Mai ngày là một bài
ca để đời
Người thơ say đắm, tình ơi!
Suối thơ hồ điệp lả lơi mộng đào…“
Vẳng nghe sóng vỗ dạt dào
Biển lòng chan chứa nghẹn ngào thế gian
Năm châu bốn biển trăng ngàn
Bướm hoa dìu dặt nồng nàn mến yêu
Hồ Gươm tơ liễu mĩ miều
Tháp Rùa soi bóng bóng bao nhiêu là tình
Nhịp cầu Thê Húc oai linh
Mắt xanh thăm thẳm cô mình xa xôi…
Cửu Long bèo bọt nổi trôi
Sông Hương núi Ngự bồi hồi nhớ thương
Hoài lang dạ cổ vấn vương
Tiếng ai non nỉ đoạn trường ái ân…
Trả vay duyên nợ Châu - Trần
Mưa Tần gió Sở bần thần ngẩn ngơ
Trăm năm ai biết mà ngờ
Tràng Khanh gảy khúc phụng chờ hoàng bay
Càng nghe hồn lạc cung say
Bụi hồng bi lụy đắng cay não lòng
Sông Tương cùng chảy một dòng
Bên bồi bên lở long đong kiếp người…!
23.11.2015 Lu Hà
Hồn Ở Bên Nhau
thơ đối đáp với Triệu Khánh Dư: Anh...
Ai có biết nửa vòng trái đất
Hồn bên nhau ngây ngất phút giây
Bao nhiêu thương nhớ đong đầy
Ba thu dồn lại bấy chầy đêm thâu
Miền sơn cước Lai Châu ta đó
Ánh trăng rằm thổ lộ Hằng Nga
Khánh Dư thầm gọi Lu Hà
Gió mây cuồn cuộn bao la mấy tầng...
Nghe thổn thức đôi vầng nhật nguyệt
Ngày rồi đêm da diết đắm say
Tao đàn hội ngộ bấy nay
Vần thơ cánh nhạn canh chày nỉ non...
Tình huynh muội sắt son năm tháng
Nỗi đoạn trường cay đắng xót xa
Sương rơi lã chã hiên nhà
Trời xanh thăm thẳm ngân hà sáng soi..
Con sóng vỗ mặn mòi nước biển
Chim hải âu hiển hiện lòng ta
Hoàng hôn liễu rủ dương tà
Hai đầu nỗi nhớ quan hà dặm băng...!
17.11.2015 Lu Hà
Con Đàn Bà
thơ đối khẩu với Quỳnh Lan: Vô Duyên
Con đàn bà rạo rực cả hồn ai...?
Thằng bé gọi năm canh sầu cổ lụy...
Vầng trăng mộng ngất ngây say túy lúy
Chén rượu tình chưa uống đã đòi cơn....
Chuyện ái ân như ong bướm chập chờn...
Chàng Từ Thức mê man vào tiên động
Lửa lòng cháy nôn nao dang tay rộng
Quên đường về lạc lõng nẻo trần gian...
Trái hồng ngâm lồ lộ chút xuân tàn
Nghe thổn thức khơi nguồn yêu vô tận
Người quân tử xót xa duyên lận đận
Chuyến đò ngang hiu hắt gió đông về...
Trĩu đôi vai tình nặng gánh sơn khê
Bao kẻ chợ long đong tìm cố quận
Trách Nguyệt Lão xe tơ còn vương vấn
Đóa sen hồng còn thắm nữa hay không...?
Một đêm thôi leo đỉnh giáp non bồng
Ngày mai sẽ chia ly đời vĩnh biệt
Sông Ngân Hà nhớ nhau buồn da diết
Cái oanh còn nuối tiếc chẳng nguôi ngoai...!
15.11.2015 Lu Hà
Biển Tình Vô Nghĩa
cảm nghĩ khi đọc thơ Xuân Diệu: Biển
Người ấy viết bài thơ vô nghĩa
Ý tối tăm chan chứa gì đâu?
Mộng mơ thành sóng bạc đầu
Hôn bờ cát trắng biển sâu đoạn trường
Nhưng không xứng vấn vương của biển
Một màu xanh hiển hiện hiền hòa
Ngàn thu vĩnh cửu nhạt nhòa
Hồn mây phiêu lãng một tòa thiên hương
Thần vệ nữ yêu thương vi vút
Thủy triều dâng hun hút khổ đau
Dù cho mưa nắng dãi dàu
Quản chi giông tố nhạt màu thời gian…
Máu tuôn chảy vạn ngàn ma chướng
Thì làm sao xứng với em đây…?
Cung đàn dìu dặt vơi đầy
Tình như bát nước ngất ngây má đào
Biển sôi sục thét gào giãy giụa
Chẳng yêu thương chất chứa căm hờn
Năm canh mây gió chập chờn
Hồn ma hoang dại đòi cơn mặn nồng…?
Chàng Xuân Diệu viển vông thê thảm
Chẳng biển xanh ảm đạm sóng cồn
Mơ thành sóng biếc bồn chồn
Nực cười bờ cát nụ hôn bẽ bàng.
*Xuân Diệu:“ Anh không xứng là biển xanh
Anh xin làm sóng biếc “
21.11.2015 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét