Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận Phần 13



Trích: Chuà Trình

Cây đa thuở trước gió sương gầy
Chuà TRÌNH dốc ĐÁ dưới VÒM cây
Trước cưả uốn cong dòng suối tắm
Sương mờ du khách bước trong mây


Hoàng quang Thuận

Thơ này phạm 3 lỗi cơ bản nên không thể gọi tứ tuyệt được. Gọi thơ mới thì quá tủn mủn. Vua Trần Nhân Tông không lẽ dốt nát như vậy? Nên câu chuyện báo mộng hiển thánh ông Thuận nên tự thú thật đi cho lương tâm thanh thản. Tội gì đeo đẳng cho cái thân khẩu ý thêm đầy nghiệp chướng cho khổ về sau. Gieo nhân ác, nhân dữ gặp qủa ác qủa dữ mà thôi.

Cây đa thuở trước gió sương gày? Khó tin lắm, vô lý đã là cây đa hàng trăm năm mà khẳng khiu teo đi xơ xác gày gò? Chuà Trình thì càng khốn nạn hơn chỉ là túp lều nhỏ ở dước dốc đá dưới vòm cây đa. Cây đa hàng trăm năm còn nhỏ tí teo mà chuà Trình còn ở dưới vòm chắc chỉ bằng cái lều cỏ chăn trâu?

Sương mờ du khách bước trong mây. Đoàn du khách này có lẽ toàn là Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Xa Tăng cả . Họ đều có phép cân đẩu vân, biết độn thổ tàng hình như ông Thuận trong phi vụ thơ phú nóng bỏng hốt ra bạc này? Bố khỉ thơ mới chẳng phú, chẳng nói lên tâm trạng cảm xúc quái gì? Nghêu ngao èo uột chỉ có bấy nhiêu thôi mà cũng đòi mang chuông đi đấm nước người, doạ lấy giải Nobel kia? Quốc tế họ cười cho thối mũi, thơ làm này cho lũ người máy vô cảm không óc không tim thưởng thức đây?

Tôi cũng chỉ dám rón rén tàm tạm có mấy câu sau:


Chuà Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm

Cây đa hồn bóng dưới sương mờ
Kià mái chuà cong lạnh giấc mơ
Đạo cốt chân nhân màu ẩn sĩ
Giang sơn cẩm tú mộng cơ đồ

Đường vào Yên Tử dốc cheo leo
Dòng suối uốn cong khách vẫn trèo
Nghe mõ chày kình chim cúc trái
Long lanh đầu ngõ lá bay vèo

Nâu sồng khóm trúc mờ nhân ảnh
Phảng phất hồn thu hỡi cố nhân
Uyên bác một thời là quan Trạng
Chòm sao Bắc Đẩu nước non ngàn

Ẩn dật lánh đời Nguyễn Bính Khiêm
Thiên thu lệ nhỏ ánh trăng thềm
Linh Sơn tuấn kiệt trang nam tử
Lòng nặng ưu tư một nỗi niềm...!

thơ làm nhân đọc 4 câu thơ tự do nghêu ngao vô nghĩa cuả Hoàng quang Thuận: Chuà Trình
18.8.2012 Lu Hà


Trích: Chuà Vân Tiêu

Vân Tiêu quay hướng phiá Tây phương
Dãy núi Tử Yên án THÀNH trường
Mây TRÔI lờ LỮNG triền YÊN tử
Tùng xanh lãng đãng bóng trong sương

Mây đến Vân Tiêu mây tự tan
Chín tầng chuà tháp giưã non ngàn
Im lìm trên một ông ruà đá
Hoa CUỜI rung CÁNH khóm ĐIẠ lan

Hoàng quang Thuận

Đếm được 7 lỗi cơ bản nên xếp vào thơ tự do. Dãy núi Yên Tử án thành trường là cái trò khỉ gì? Ý nói là trường thành nhưng bí quá lại đang cần vần nên đảo là thành trường. Câu thơ trở nên ngô nghê vô nghiã.
Tùng xanh lãng đãng bóng trong sương? Đã lãng đãng là trạng thái di động, còn bóng là trạng thái tĩnh . Chữ nọ chửi cha chữ kia, thành thơ vô nghiã.

Mây đến Vân Tiêu mây tự tan? Bố khỉ mây đến rồi tan ngay lập tức? Vô lý phản khoa học, trái với hiện tượng thiên nhiên vật lý. Ai dám cả quyết mây tan trừ Tôn Ngộ Không cưỡi mây, lò dò vưà đến chuà Vân Tiêu thì cả ngài đại thánh cũng ngã lăn quay ra trước sân chùa vì mây tự tan ra?

Im lìm trên một ông ruà đá? Cái gì im lìm? Chín tầng chuà tháp? Tôn Ngộ Không hay ông Thuận? Hay trên rùa đá có hoa cười? Hoa nào cười? Hoa khắc trên rùa đá, hay có cô ni cô nào đó ngồi trên lưng rùa đá cười rung lên bật cả khóm điạ lan? Tất cả là thiếu lôgich thơ để mà thơ hoàn toàn vô cảm vô vị theo tôi là quá nhạt nhẽo.

Tôi cũng xin có thơ sau:


Vân Tiêu Độ Trì

Mây ửng trời đông khách đến chùa
Vân Tiêu heo hút dưới sương mờ
Trường thành sừng sững chân Yên Tử
Một nắng hai sương gội gió mưa

Thăm mái chùa cong tháp chín tầng
Hồn thu phơi phới dạ lâng lâng
Điạ lan tùng cúc lưng rùa đá
Ngào ngạt hương thơm cảnh điạ đàng

Nước non ta đó đẹp vô vàn
Tổ quốc người ơi lệ ưá tràn
Lũ giặc bắc Phương xâm phạm tới
Rồi bay sẽ thịt nát xương tan

Vân Tiêu theo hướng về Tây Trúc
Đức Phật từ bi sẽ độ trì
Đất thánh điạ linh sông nhân kiệt
Cung đàn muôn thuở gió xuân thì

thơ làm nhân đọc 8 câu thơ tự do nghêu ngao của Hoàng quang Thuận: Chuà Vân Tiêu
18.8.2012 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét