Trích:Thác
Vàng
Ngọn nước như từ trời đổ xuống
Cây rừng khép tán nép bên khe
Mảnh trời ngọn tháp thiên thu thủy
Đâu biết nơi đây có nắng hè!
Hoàng quang Thuận
Ngọn nước như từ trời đổ xuống
Cây rừng khép tán nép bên khe
Mảnh trời ngọn tháp thiên thu thủy
Đâu biết nơi đây có nắng hè!
Hoàng quang Thuận
Bài thơ này đã chút tiến bộ, nên có thể xếp vào thơ mới, tôi không dám xếp vào thành phần giai cấp thơ tự do. Nhưng tủn mủn quá, thơ mới chỉ són ra 4 câu tẻ nhạt này cũng thành công cốc mà thôi.
Mảnh trời ngọn tháp thiên thu thủy? Liệu ở thác vàng có ngọn tháp thật không? Thác nước thì không thể trông như ngọn tháp được. Không lẽ tác gỉa loạn thị? Thơ này mà dám cả gan trám vào mồm vua Trần. Cái nhà ông Thuận này ghê gớm thật. Vùng này chắc âm u rùng rợn lắm cây cối kín mít ánh nắng không lọt vào. Nhưng tại sao còn nhìn thấy mảnh trời? Chính tác gỉa cũng nói: Đâu biết nơi đây có nắng hè kia mà. Một bài thơ tối nghĩa cấu dưới chửi mẹ câu trên, câu trên đạp mặt câu dưới. Chữ nọ tổ cha chữ kia chỉ có 4 câu 28 chữ thôi mà đầy mâu thuẫn thiếu lôgich.
Theo tôi thơ này nhí nhố vô cảm không đáng gọi là thơ, giống như ai đó ngái ngủ nghêu ngao rống lên như sói tru bên bờ suối.
Tôi tiện tôi cũng có thơ sau:
Kiếp Phận Hồng Nhan
Dòng thác oan khiên sầm sập đổ
Đất trời thê thảm bọt tung đầy
Có phải đau thương dồn ưá đọng
Cung tần mỹ nữ lệ sầu cay?
Một vùng hiu hắt cảnh thâm u
Áo trắng hồn xưa ngậm tủi sầu
Ân oán dương trần đời ghẻ lạnh
Suối vàng gom lại hận giang đầu
Nước lại đi về suối giải oan
Đàn tràng vua lập gió mưa tuôn
Trải bao thế kỷ tầng rêu đó
Lã chã tuôn rơi những giọt buồn...
Đứng ngắm trời mây thổn thức hoài
Thuyền quyên thục nữ hỡi ai ơi!
Hồng nhan bạc mệnh đành thôi vậy
Nguyệt Lão se tơ chỉ rối bời!
Thương xót làm sao những mảnh đời
Chết đi hồn lạc khắp muôn nơi
Vẩn vơ nức nở bên bờ suối
Du khách ngẩn ngơ dạ rối bời...!
thơ làm nhân đọc 4 câu thơ theo lối mới cuả Hoàng quang Thuận: Thác Vàng
21.8.2012 Lu Hà
Trích: Tháp Cổ
Tháp cổ rêu phong lăng mộ Tổ
Mơ màng chiêm ngưỡng cảnh sườn nam
ở cuối hồi chùa cây SUNG cổ
Chùm đỏ, chùm xanh dưới nắng vàng
Hoàng quang Thuận
Chỉ có một lỗi đường qui là chữ sung. Nhưng không vần lắm: Nam, vàng là gò ép vận? Không lẽ vua Trần lại kém cỏi qúa mức tưởng tượng như vậy? Hay Ngài ở niết bàn lâu qúa rồi, nên Ngài quên mất luật thơ rồi, lớ ngớ thế nào nhập hồn đọc lung tung? Khả nghi lắm, khả nghi lắm cho đức Vua tôn kính này. Chắc là ông Thuận hay ai đó ngủ mơ làm thơ nhảm nhí, chứ vua Trần nào lại dại dột ngớ ngẩn như vậy? Ngày xưa vốn nổi tiếng về văn chương uyên thâm Hán học?
Thôi thơ này để cho mấy chú mú vàng mú xanh ca ngợi tâng bốc. Tại hạ miễn bàn thêm. Cũng có thơ sau:
Mộ Cổ Dâng Hương
Mộ cổ thiền sư rừng trúc lâm
Ở đây hiu hắt cảnh âm thầm
Hạt sương thánh thót cây sung cổ
Chim chóc thường xuyên ghé tới thăm
Con đã đến đây thắp nén hương
Cầu xin đại thánh rủ lòng thương
Quê hương tổ quốc đầy nguy hiểm
Lũ giặc ba Tàu cướp biển Đông
Ác đảng cầm quyền bầy quỷ đói
Mạo danh xuyên tạc cả hồn thơ
Biạ chuyện Thánh Trần vào nhập mộng
Tranh ăn lợi nhuận lắm mưu đồ
Trăm lạy con cầu xin đại đức
Linh thiêng hiển lộ giúp dân oan
Không còn đói khát điêu tàn nữa
Thiên thu vạn đại nước non ngàn!
thơ làm nhân đọc 4 câu thơ tự do nghêu ngao tối nghĩa của Hoàng quang Thuận: Tháp Cổ
21.8.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét