Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận Phần 29

 
Trích: Tặng Sư Thầy

Một khắc mây tan giống ĐẦU rồng
Trập trùng uốn lượn giưã hư không
Bóng Thầy chống gậy trên sườn núi
Có phải người xưa cảnh cũ không?

Hoàng quang Thuận


Bài này rất may mắn Thuận chỉ sai phạm một lỗi thôi. Nhưng chỉ có 4 câu tủn mủn không đáng gọi là thơ nên tôi vẫn xếp vào thơ tự do.
Thực ra là thơ tặng của ông Thuận cho sư bà Huệ Giác thiết tưởng cũng nên nói qua về ý nghĩa nội dung. Thực ra ông Thuận đi chuà vì mục đích gì? Có phải muốn chứng minh Việt Nam có tự do tín ngưỡng không? Tại sao thích nữ theo tôi gọi là sư bà khi về già, lúc trẻ là ni cô. Tại sao gọi là sư thầy? Thuận cố tình lận trắng con đen hay do Thuận qúa ngu tối không phân biệt được sư ông và sư bà?
Tôi không biết cảm nghĩ của sư bà như thế nào khi đọc bài thơ này? Nếu là tôi thì cùng lắm là một chữ cám ơn cho phải phép và quên béng nó luôn. Nếu phân tích ra là một bài thơ mai mỉa có thể là chính ông Thuận không tự hiểu ra, hoặc nhờ ai đó làm hộ. Nên tôi không tiện phân tích sâu về ý nghĩa cuả bài thơ vì phép lịch sự. Nhưng cũng nên nói qua vài nét để cho Thuận hiểu:

Một khắc mây tan? Một khắc là thời gian bao nhiêu Thuận có biết không? Thời xưa các cụ tính thời gian về đêm là canh và ngày là khắc. Một ngày có 6 khắc tính từ 5 giờ sáng đến 19 giờ chiều. ví dụ: Khắc 1 từ 5 giờ đến 7 giờ 20 phút và khắc 2 từ 7giờ 20 phút đến 9 giờ 40 phút v. v... Như vậy mỗi khắc tương đương gần 2 tiếng rưỡi. Thuận có thể đứng đó hơn 2 tiếng để biết được mây tan ra không hay mây bay đi? Mây đã tan rồi còn giống như cái đầu  con rồng trập trùng uốn lượn nữa có vô lý không? Ngoa ngữ vô cùng.  Sau đó Thuận lại gài bóng Thày chống gậy có khác chi Thuận ví cái bóng Thày giống như một hồn ma qủy như đám mây trời tự nhiên tan loãng ra. Như vậy cố ý hay không cố ý bài thơ này là mỉa mai sỉ nhục sư bà rồi mà Thuận còn mang tặng . Thật là đồ ba que xỏ lá mất dạy thật, loại vô học chả hiểu gì cả cũng thơ với phú.

Có phải người xưa cảnh cũ không? Ai là người xưa? Sư bà hay vua Trần Nhân Tông? Thật chẳng ra thế nào cả,  thơ nhí nhố cũng mang tặng sư bà? Sư bà này cũng thế nào ấy? Chứ như tớ  thì tớ ném nó vào sọt rác và cấm Thuận không được in vào sách và mạo danh vua Trần nhập mộng đọc cho như vậy. Một bài thơ vô cảm vô nghĩa.

Tôi nhân tiện cũng có thơ sau:


Kính Tặng Thích Nữ Huệ Giác

Trưởng đoàn Phật Giáo của miền Nam
Thích nữ thiền tu đạo cốt tâm
Chống gậy hành hương về đất Phật
Chúng sinh nheo nhóc khóc thương thầm

Huệ Giác căn duyên đầu cửa Phật
Kinh hoa bát nhã vẫn suy nghiền
Tinh tấn pháp tu màu huyền nhiệm
Tìm về sơn cốc cảnh thần tiên

Hỏi đám mây trời lạc chốn nao?
Có về Tây Trúc gửi lời chào
Thái tử Đạt Đa từ thuở ấy
Bông sen hiển lộ gót chân đào...

Mây nhởn nhơ trôi có thấy không?
Bay qua lục điạ, hận trùng dương
Thăng long nâng cánh hồn dân tộc
Đất mẹ ta ơi! giữ tấm lòng...!

Xin chớ phôi phai đời tẻ nhạt
Hồn thiêng sông núi nước non hồng
Xương máu cha ông từng đổ xuống
Cà Mau ải Bắc đất tiên rồng!

thơ làm
nhân đọc 4 câu tự do của Hoàng quang Thuận: Tặng Sư Thầy
21.8.2012 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét