Trường Luận Ca
(Thể trường ca)
Cảm xúc thơ Schiller bài 4
Đẹp làm sao tàu cọ
Sáng thế kỷ bi ai
Thuở hoàng hôn phôi phai
Cảm thấy gần khô cạn
Đĩa dầu xưa có hạn
Thắp sáng cả tâm hồn
Thời gian cũng bồn chồn
Miễn phí cầu lý trí
Biết bao điều quái dị
Sấm sét đánh giữa trời
Con trai trưởng nhất thời
Giao giảng về đường lối
Hy sinh mình cứu rỗi
Nhân loại sẽ mang ơn
Tổ tiên chịu tủi hờn
Đau đớn đày biệt xứ
Mong hãy đừng do dự
Bằng siêng năng học hành
Nòi giống phát triển nhanh
Giàu sang nhờ kho báu
Hỡi muôn đời con cháu
Chúa tể của thiên nhiên
Tha phương khắp mọi miền
Năm tháng dài đằng đẵng
Từng say men chiến thắng
Nghìn trận đánh trôi qua
Tần ngần sự hơn thua
Bờ đại dương buồn tẻ
Biết tìm ai san sẻ
Những đưá trẻ mồ côi
Bầu trời xanh xa xôi
Bên vực sâu thăm thẳm
Rừng xương cốt ảm đạm
Non nước ấy gần xa
Cánh đồng cỏ bao la
Bầy thú hoang nhìn thấy
Những con mồi run rẩy
Ngẫm nghĩ lại khứ lai
Hãy vươn tới ngày mai
Phẩm giá cần coi trọng
Bao trái tim trông ngóng
Xin lồng ngực dịu dàng
Hết độc hại phũ phàng
Mơ màng cơn túy lúy
Đạo đức càng cao quý
Trưởng thành sẽ nhận ra
Người vợ của anh ta
Trong vòng tay xa lạ
Suy đồi thành nghiệt ngã
Cả với những người hầu
Hèn mọn cưỡi lên đầu
Con ong lên làm chủ
Khéo léo trò dẫn dụ
Kỹ năng của loài sâu
Giáo viên có nhu cầu
Chia sẻ về kiến thức
Nghệ thuật riêng đích thực
Bước qua cánh cổng nào
Vườn trí tuệ thâm giao
Trăm hoa cùng nở rộ
Đối tác nhân kích tố
Làm quen với độ cao
Vùng đất sẵn thi hào
Cây đâm chồi nảy lộc
Tâm hồn chăm bón gốc
Âm vận mới thanh cao
Dây đàn sẽ dạt dào
Khi Solon dạo nhạc
Giải tỏa bao khúc mắc
Mọi tầng lớp hài hòa
Cây dân chủ nở hoa
Pháp luật càng hữu hiệu
Biết bao điều kỳ diệu
Lão hóa được chứng minh
Những giá trị siêu hình
Về không gian vĩnh cửu
Bớt cái đầu thủ cựu
Trên sân khấu đầy sao
Giọt nước mắt nghẹn ngào
Nghi ngờ dần xóa bỏ
Orion ngồi đó
Bắt cóc bị thả rơi
Thần chết ngặt nghẽo cười
Âm u trong ngục tối
Chốn thiên đường lạc lối
Lừa dối các giác quan
Sau giây phút mê man
Đàn cá heo mềm mại
Thiên Chúa nhìn ái ngại
Cô y tá dịu dàng
Trong vòng tay mơ màng
Nhen nhóm thành ngọn lửa
Trái tim hồng chan chứa
Những tấm lòng vị tha
Anh em trong một nhà
Bốn bể thành một khối
Hút máu người vô tội
Với thân phận thấp hèn
Thói đê tiện nhỏ nhen
Chặn đứng ngay lập tức
Vì lương tâm đạo đức
Tạo hóa đã ban cho
Quyền được sống tự do
Đề cao nền công lý
Trải qua bao thế kỷ
Những vĩ nhân siêu phàm
Không vụ lợi tham lam
Đấu tranh tìm hạnh phúc
Kẻ sĩ không khuất phục
Dấn thân vì nhân quần
Bằng sức mạnh tinh thần
Hãy liên minh đoàn kết
Thiên hùng ca thống thiết
Hòa phối nhạc cùng nhau
Nguyện trung thành trước sau
Cây tuyết tùng nuôi dưỡng
Kẻ thù không khoan nhượng
Mô phỏng thành bức tranh
Các họa sĩ vinh danh
Bậc thiên tài sáng tạo
Ghi lại trong phác thảo
Cho con cháu muôn đời
Thành quả chẳng tách rời
Cùng tư duy suy ngẫm
Bước chân đi lẫm chẫm
Nền cộng hòa manh nha
Quyền công dân thiết tha
Dân chủ cần bảo đảm
Độc tài luôn ảm đạm
Vẫn khủng bố thường xuyên
Tạo ra cỗ máy nghiền
Bức hại người vô tội
Chơ sai đường lạc lối
Bùa hộ mệnh tào lao
Nền chuyên chế lật nhào
Kỳ diệu thay định luật
Khám phá ra sự thật
Từng cây cột nhảy lên
Theo khoa học tự nhiên
Bí mật kim tự tháp
Trong khu rừng rậm rạp
Giai điệu tự phát ra
Từ trong ống Haber
Ca ngợi bao chiến thắng
Vòng nguyệt quế dâng tặng
Khúc du dương nảy sinh
Âm nhạc được tôn vinh
Lần đầu tiên xuất hiện
Xuân đi rồi lại đến
Muôn sắc thái hài hòa
Rừng nghệ thuật nở hoa
Đỉnh vinh quang sáng tạo
Hội tao đàn giao hảo
Non nước ấy ngàn thu
Hết ai oán thâm thù
Bình thản trong giấc ngủ
Những trái tim an trú
Trong lồng ngực tự do
Không phập phồng âu lo
Dồi dào nhiều cảm giác
Lá thu rơi xào xạc
Chồi nảy lộc ra sâu
Hạt mưa ngâu dãi dầu
Thèm khát vì lý trí
Ngân nga người ca sĩ
Phẩm giá kẻ chăn cừu
Độc đoán lắm cơ mưu
Xót xa người vô tội
Cả tin thường lạc lối
Ràng buộc bởi bản năng
Lưỡng lự để dở dang
Kinh hoàng dàn hợp xướng
Hồn thơ cao muôn trượng
Xao xuyến tòa tháp ngà
Vần điệu thật bao la
Nguyên tác: “Các Nghệ Sĩ ( Die Künstler)“
19.5.2021 Lu Hà
Trường Ca Tiếng Chuông Vọng
Cảm xúc thơ Schiller bài 18
Chuông đồng náo nức reo vang
Đôi khi than thở giàu sang nghèo hèn
Thế gian giành giật bon chen
Ngược xuôi lật đật theo miền lãng du
Giai không tứ đại tình thù
Thoảng như gió thổi vi vu mộng sầu
Trải qua muôn trận bể dâu
Trán nhăn tư lự mái đầu bạc phơ
Nắng mưa tầm tã đôi bờ
Đại dương cách trở mong chờ chủ nhân
Ngợi ca nghệ thuật tinh thần
Phước lành ban xuống xa gần hân hoan
Khuân hình đất sét gian nan
Vân sam than củi đồng tan thiếc trào
Lửa hồng quạt gió thì thào
Tháp cao sừng sững nghẹn ngào sương rơi
Âm thanh văng vẳng khắp nơi
Khổ đau thấu trọn bao lời nỉ non
Tháng ngày cằn cỗi héo hon
Ca đoàn sùng đạo tôi con Chúa trời
Động viên an ủi cuộc đời
Dương cầm thánh thót ru hời ngàn năm
Hội mừng dưới ánh trăng rằm
Bình an giấc ngủ con tằm nhả tơ
Thương con chăm bẵm tuổi thơ
Chiên lành mục tử ước mơ vẹn toàn
Chàng trai chống gậy lo toan
Thước đo thế giới dân gian huy hoàng
Chèo thuyền rẽ sóng sang ngang
Trái tim trinh nữ dịu dàng thiết tha
Ngọt ngào chuông đánh ngân nga
Kiểm tra tố chất mặn mà thủy chung
Cứng mềm kiên nhẫn tới cùng
Âm thanh dìu dặt hoàng cung ái tình
Đam mê dáng dấp ngoại hình
Khéo tay thợ đúc cô mình lả lơi
Hằng Nga nhoẻn nụ hoa cười
Anh hùng ngây ngất đất trời của ta
Quan san muôn dặm hải hà
Năm châu bốn biển đều là anh em
Hoàng hôn thiếu phụ buông rèm
Lang quân rạo rực thòm thèm tòm tem
Lên chuồng giữa lúc nhá nhem
Hai con trống mái kiêng khem nỗi gì
Đàn gà đông đúc như ri
Dâu hiền rể thảo đền nghì trúc mai
Buồn vui bao chuyện khứ lai
Phúc âm chan chứa canh dài thanh ngân
Bình mình lưỡng lự bần thần
Mọi nhà hạnh phúc muôn phần bình an
Trẻ em chóng lớn khôn ngoan
Học hành chăm chỉ giang san vững bền
Rừng vàng biển bạc thiên nhiên
Quốc gia trù phú tài nguyên dồi dào
Long lanh ánh mắt tự hào
Phố phường san sát nghẹn nào lời ca
Ruộng vườn đồng cỏ bao la
Bỗng dưng chướng khí ác ma quỷ thần
Thiên tai bệnh dịch hung tàn
Muôn loài thống khổ khóc than kêu trời
Tháp canh rền rĩ tức thời
Tiếng chuông thống thiết kiếp người trầm luân
Cuồng phong tinh tú xoay vần
Lửa thiêu bão tố thế nhân đọa đầy
Tan xương nát thịt óc lầy
Chim muông động vật cỏ cây rã rời
Mây đen phủ kín bầu trời
Tử cung tăm tối tả tơi giống nòi
Gieo trồng hạt giống hiếm hoi
Thiên tài hun đúc sáng soi lòng trời
Huyệt sâu thăm thẳm ai ơi!
Chập chờn đom đom rong chơi linh hồn
Trái tim thao thức bồn chồn
Biết bao thế kỷ sinh tồn nhờ đâu?
Chung tay bắc một nhịp cầu
Tinh thần đoàn kết là câu tuyệt vời
Cần lao trang sức cho người
Nông dân vẻ đẹp nụ cười tự do
Đồng lòng xây tổ ấm no
Núi sông lãnh thổ chăm lo muôn đời
Tiếng chuông thôi thúc kịp thời
Thiên thần hỗ trợ sáng ngời niềm tin
Vành tang nấm mộ đen kìn
Bơ vơ tiếng quạ giữ gìn đồng xanh
Khải hoàn khúc nhạc vinh danh
Hùm beo lãnh chúa tanh bành thịt da
Mù lòa xin hãy buông tha
Nâng cao trí tuệ đỉnh xa non gần
Hào hùng thế đứng thi nhân
Trường ca vang vọng chuông ngân trọn đời
Thiên đường dạo gót thảnh thơi
Chư tiên bầu bạn với người trần gian.
Nguyên tác: “ Bài Ca Của Cái Chuông“
9.6.2021 Lu Hà
Trường Ca Ai Oán
Cảm xúc thơ Friedrich Hölderlin bài 47
Cõi trần ai bi ca thống thiết
Mỗi con người khác biệt hỏi thăm
Con đường khúc khuỷu tối tăm
Tâm hồn lang bạt thắng năm u hoài
Trái tim vẫn nguôi ngoai chẳng hết
Cầu bình an rên riết linh hồn
Chập chờn đom đóm hoàng hôn
Chiếc giường mục nát bồn chồn khổ đau
Con bò cái dãi dàu mưa nắng
Bị đánh đau gánh nặng chất chồng
Ai hay hạt giống gieo trồng
Mầm non mới nhú cánh đồng bọ sâu
Con chích kêu hoa mầu thảm khốc
Zephyrs phút chốc lên men
Máu sôi thần chết lấn chen
Yêu ma thâm độc bao phen thỉnh cầu
Giấc ngủ say huyệt sâu nấm mộ
Hãy quên đi đau khổ lầm than
Chao ôi hạnh phúc thế gian
Ngày qua tháng lại ứa tràn bờ mi
Đừng tranh cãi suy bì trước Chúa
Các vì sao là của chúng ta
Ô kìa Diotima
Nắm tay nhau lại thiên nga bằng lòng
Bao số mệnh long đong đây đó
Dòng nước xanh giữ họ nghỉ chân
Nhìn chòm mây trắng tần ngần
Con tàu hy vọng đòi phần tương lai
Ứ đọng còn dằng dai vô nghĩa
Cuộc sống đâu tròn trịa xinh tươi
Khát khao ánh mắt nụ cười
Thiên đường trống trải cảnh đời ly tao
Lời cầu nguyện nghẹn ngào tư lự
Kẻ vô thần dền dứ đó đây
Ô hay tri giác tràn đầy
Bây giờ im lặng thơ ngây bão hòa
Lỡ ngủ quên trăm hoa đua nở
Ánh nhiệm mầu run sợ đắm chìm
Màu đen thăm thẳm im lìm
Vàng chôn lấp lánh gắng tìm biển sâu
Giờ cận tử cúi đầu tội lỗi
Các thiên thần cứu rỗi hồn lên
Hào quang phát sáng thiên nhiên
Đàn lia thánh thiện kỳ duyên tái hồi
Ngọn núi bạc bồi hồi rực rỡ
Apollo vướng nợ trần ai
Nôn nao chờ đợi canh dài
Giấc mơ hy vọng ngày mai huy hoàng
Đường hạnh ngộ thênh thang ta bước
Ban phước lành đám rước cô dâu
Nàng thơ lóng lánh ngọc châu
Đại bàng vỗ cánh qua cầu tử sinh.
Nguyên tác:“ Những lời phàn nàn của Menon dành cho Diotima ( Menons Klagen um Diotima)“
11.2.2024 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét