Chợt nhức nhối tim đau quặn
thắt
Không lẽ nào em mất anh
chăng?
Muà xuân đứt đoạn lỡ làng
Niềm vui hoa bướm bẽ bàng
dở dang...
Anh có thấy khăn tang vải
liệm
Nấm mồ sâu kỷ niệm vùi
chôn
Yến oanh thôi hết bồn chồn
Mưa sầu gió hận sóng cồn
trào dâng...
Đừng nuối tiếc đêm trăng
huyền diệu
Hai chúng mình đắm đuối
bên nhau
Yêu đương bước trọn nhịp cầu
Thề non hẹn biển mái đầu bạc
phơ...
Thế là hết sương mờ quan ải
Rừng hết xanh tê tái lòng
em
Còn đâu trăng sáng vương
thềm
Mênh mông hiu quạnh nỗi niềm
xót xa...
Tình lận đận muà thu lá đổ
Duyên không thành héo uá
chia phôi
Anh nơi góc biển chân trời
Trùng dương dặm thẳm rã rời
hồn trinh...
Em khóc lóc cuộc tình tan
vỡ
Còn chút gì sen ngó ý tơ
Từng đêm ma quỷ dật dờ
Chao ôi sợ quá giấc mơ hãi
hùng...!
cảm tác thơ Hồ Nguyên:
Không Thể
28.11.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét