Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Văn Thơ Là Cái Đạo Của Người



 


Viết bằng thơ hay văn là cái quyền của người ta.  “văn dĩ tải đạo” (văn để chở đạo), “văn dĩ quán đạo” (văn để quán triệt đạo), “văn dĩ minh đạo” (văn để sáng tỏ đạo), “thi ngôn chí” (thơ để nói chí).

 Văn thơ là một cặp sinh đôi của văn chương. Văn chương là để chuyển tải cái đạo làm người. Chuyển tải cái chính danh cuả người nam nhi sinh ra trong trời đất này. Nếu danh chẳng chính thì lời nói chẳng thuận; lời nói chẳng thuận thì công việc chẳng thành. Nếu công việc chẳng thành thì lễ giáo phép tắc chẳng thịnh, xã hội trở nên bát nháo hỗn loạn như luật rừng. Nếu luật lệ không công bằng thì hình phạt chẳng đúng, sẽ có bọn đầu cơ trục lợi tham nhũng. Vì vậy dân sẽ chẳng biết đường nào mà lần. Từ đó sinh ra tăm tối ngu muộị, khổ đau, thậm chí có thể bị diệt vong.


Tiền nhân là những người sinh trước ta. Tiền nhân gồm có chánh vương đạo và bá vương đạo. Tôi là người chỉ trọng kính chánh vương đạo. Vì vậy theo thuyết chính danh thì họ là tiền nhân cuả tôi, lưu danh muôn thuở tiếng thơm còn lưu.
Còn kẻ tiểu nhân, ô trọc thì coi bá vương đạo là tiền nhân là quyền cuả họ. Cho nên cũng chả lạ gì bây giờ vẫn có kẻ coi Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh; Kim Nhật Thành , Polpot v.v... là tiền nhân. Nghiã là coi hạng tội nhân thiên cổ lưu xú vạn niên là tiền nhân. Đơn giản chỉ là sinh trước họ, vậy có phải là mù quáng không? Ai coi họ là tiền nhân là quyền cuả họ. Còn tôi không coi họ là tiền nhân cuả tôi. Mà họ chỉ là loài ma quỷ sinh ra trong trời đất này, họ có phải là con người đâu mà gọi tiền nhân? Hàng triệu sinh linh đang đòi lại mạng sống từ bàn tay đẫm máu cuả họ. Họ không xứng đáng gọi là tiền nhân, mà chỉ coi là nghiệp chướng đã sinh ra để đày đoạ chúng sinh ma thôi

Văn là chồng, thơ là vợ. Văn thơ là duyên nghiệp cuả Đạo Đức. Đạo là khối hỗn mang chưa phân, là tĩnh tại và cũng là sự vận động vĩnh cửu mà ta không thể cảm, không thể biết. Nhưng Đạo là căn nguyên cốt lõi cuả muôn vật, Muôn vật đều khởi từ Đạo, đi theo Đạo và trở về Đạo. Đạo không sinh không diệt, không có khởi đầu và cả tận cùng. Đạo có trước trời đất và muôn loài vạn vật. Đạo sinh ra một. Một sinh ra hai. Hai sinh ra ba và muôn loài vạn vật. Đức hiếu sinh là cái lý cuả Đạo để gìn giữ sự sống. Ta coi Đạo như là cái quy luật cuả tự nhiên. Còn Đức đây không phải là tư cách đạo đức mà là dưạ theo, thuận theo cái lý cuả Đạo mà thôi, để mà tồn tại. Văn thơ là ngôn từ cuả loài người là phương tiện vận chuyển cái Lý, cái Đức đến cho Đạo.

Văn là chồng, gọi là dương chỉ tính chất lý trí, trí tuệ, thông minh, sắc sảo, cứng rắn và nóng rát như lưả.... Thơ là vợ, nên ta thường coi như âm tính, mềm mại, chỉ phần hồn cuả người, ướt át thiết tha như dòng nước chảy....
Có văn mà không thơ lý trí dễ miên man, khô cứng mà làm ta mệt mỏi. Nếu có tí thơ vào sẽ làm cho tâm hồn ta cảm thấy dí dỏm, thoải mái, vô tư mà tự tủm tỉm thú vị và tự cất ra tiếng  cười. Nếu người hẹp hòi hay đố kỵ thì trái lại họ chẳng cười mà lại còn miả mai và cáu gắt.
Nếu chỉ có thơ mà không văn, dễ làm cho người ta uỷ mị sa đà. Vì thơ là tâm hồn, là thơ thẩn dễ bay bổng mà bay đi lạc hướng. Vậy cô vợ trẻ thơ yêu kiều phải có anh chồng văn giàu lý trí và từng trải ở bên cạnh thì mới kìm chân được cô nàng hay làm nũng, hay khóc và dễ sa ngã trước cám rỗ cuả người đời. Nhưng ngược lại nhờ có thơ mà anh chồng văn cũng bớt hung khí, độc tài gia trưởng và nghe theo vợ mình mà trở nên khôn ngoan, khiêm tốn, nhã nhặn và bình tĩnh hơn. Từ cái lý đó, theo tôi thơ văn chả là vợ chồng rồi còn gì? Cho nên các bài văn cuả quý vị tôi có gưỉ ý kiến phản hồi bằng những bài thơ là cái lý đó mà thôi. Không phải để phô tài làm thơ làm gì. Cuộc đời thế mới vui, mới thuận theo cái lý cuả trời đất. Trời là cha, đất là mẹ. Cha sinh mẹ dưỡng là như vậy để giữ cái Đạo làm người.

Cộng sản rất ghét thơ, vì thơ ngắn gọn dễ nhớ, dễ đi vào lòng người. Cộng sản thích giáo điều, thích những bài văn tràng giang đại hải khuân sáo, để để xuyên tạc cái chính danh, hòng dùng bá đạo để nô dịch con người. Diễn đàn tự do mà cấm phản hồi bằng thơ mà chỉ viết văn thôi có phải là lẩm cẩm không? Văn hay thơ đèu dùng chữ viết để diễn tả, kiểu gì thì cũng là tiếng nói, ý kiến cuả một người. Thơ dù hay hoặc dở cũng là thơ. Văn hay thì người ta đọc, văn dở thì người ta chê. Tại sao thiên hạ có những hạng người căm thù thơ như  vậy? Nhất là người cộng sản hay nguỵ công tử rất sợ cái gì dễ nhớ và sợ cái chính danh.

15.11.2010 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét