cảm tác thơ Mai Hoài Thu
và Thuỷ Anh Lam: Bão Dông
Đêm về bóng tối cô đơn
Dấu yêu mờ ảo nguồn cơn tủi
hờn
Đường đời nghiệt ngã mất
còn
Phôi pha bọt nước chập chờn
áng mây...
Mịt mùng chìm khuất ai hay
Ân tình mờ nhạt đắng cay hỡi
trời
Người ơi! gian dối là người
Chia ly đôi ngả còn đòi ăn
năn
Từng ngày ảm đạm trần gian
Hằng Nga phiền muộn trăng
ngàn dở dang
Mái đầu sương trắng lỡ
làng
Cầu kinh niệm Phật bẽ bàng
tấm thân...
Hàng thông ủ rũ khóc than
Sóng tình cuồng nộ điêu
tàn bão dông
Mình ta lạc lõng hư không
Côn trùng hấp hối rầu lòng
mãi thôi
Vầng trăng tan vỡ mất rồi
Trái tim tội lỗi vương đời
khổ đau
Tình hờ ngang trái xót xa
Mộng điên sao cứ bốn muà
héo hon...
Đông tàn trăng gió đòi cơn
Ai về lối cũ mảnh hồn đi
theo
Một thời nông nổi trôi vèo
Tình yêu đã chết chân đèo
vắng chim...
Tiếng lòng biển lá nhấn
chìm
Mà ai vẫn hát con tim nghẹn
ngào
Cô liêu trôi dạt bến nao
Lần theo lối cỏ cố trèo đá
lăn...
Buồn tênh sóng nước lăn
tăn
Hồn theo chân gió hoa tàn
bến hoang
Trời mây lơ đãng phiêu bồng
Có ai góp nhặt sầu thương
cho mình?
Góc trời lồng lộng mây
xanh
Bâng khuâng thổn thức bão
tình đêm đông
Mộng hồn chìm đắm mưa dông
Tình sầu dãy chết vấn
vương làm gì?
Nhớ thương nuối tiếc xuân
thì
Lang thang lê bước xầm xì
vương mang
Sao chưa dứt bỏ bên đàng
U hoài biển động đá vàng
sóng tan...
22.2.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét