Miền sơn cước canh khuya
nhớ chị
Tủi thân em thui thủi rượu
say
Êch ương nức nở đó đây
Chong đèn ngồi dậy đắng
cay lệ trào
Chị thương nhớ nghẹn ngào
em khóc
Nhớ một người lỡ bước sang
sông
Rượu cay gối đẫm hương nồng
Làm sao ngủ được mênh mông
u hoài
Mưa tầm tã đất trời ảm đạm
Lòng em đau khố lắm chị
ơi!
Chúng em bận dưới gốc sồi
Kẻ đi miền ngược người nơi
cuối trời...
Thân đơn chiếc mồ côi tình
ái
Chăn chiếu lià như chị
ngày xưa
Ở đây sương gió dư thưà
Lối về thăm thẳm quê nhà
nương dâu
Đường sang xóm Trữ La khúc
khuyủ
Ba ngày đò một ngưạ mà lo
Thôi đành cứ phải nằm co
Tương tư sầu muộn để cho hết
đời
Hôm qua có đò xuôi Hà Nội
Định toan về nghĩ lại rồi
thôi
Buồn lòng cho đỡ nguôi
ngoai
Trồng cây lê dưới mặc trời
đang mưa
Bốn năm nưã chủ nhà hái quả
Người ta còn có nhớ đến em
Mình là khách trọ vài đêm
Nay đây mai đó nỗi niềm sầu
mang
Không đãng trí trời quang
mây tạnh
Sáng ngày mai nhất định em
về
Trập trùng vó ngưạ sơn khê
Đò thuê khăn gói não nề
qua sông
Điã dầu cạn khăn hồng đẫm
ướt
Thư đã dài gió rét đòi cơn
Ngoài kia mưa chẳng ngừng
tuôn
Đêm nay chị chắc cũng buồn
như em...?
cảm tác thơ Nguyễn Bính:
Thư Cho Chị
9.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét