Em mới chính là vợ cuả anh
Cho dù có phải mất hư danh
Cả đời em chịu bao đau đớn
Tai tiếng cho em chữ ái
tình
Thiên hạ nỡ phun lời rắn độc
Gán người quên nghiã bỏ
tình thân
Vu oan giáo hoạ bầy nhung
khuyển
Thóc mách người đời hỡi cố
nhân
Em ơi hãy bỏ hết trôi xuôi
Chỉ thấy trần gian có một
người
Có kẻ yêu em từ tất cả
Tấm lòng tử biệt cuả sinh
ly
Tuy chẳng cùng em với ái
ân
Muối cay gừng mặn buổi còn
xuân
Nhưng tình anh vẫn theo
năm tháng
Thương cách xa nhau chẳng
được gần
Đời người mấy chục thoáng
là bao
Như giấc ngũ trưa mộng vẩn
vơ
Công Chuá Tiên Dung còn tưởng
nhớ
Thương chàng Đồng Tử muộn
đường tơ
Người xưa lưu luyến chuyện
ven sông
Sóng nước xô đi bãi cát
vàng
Có phải duyên trời hay hữu
ý
Mà tình vương nặng nỗi sầu
vương
Anh vẫn làm thơ kể chuyện
mình
Muôn đời để lại cõi tâm
linh
Em ơi! Yêu nữa và yêu mãi
Anh đã cưới em cả cuộc
tình
Rồi một ngày kia thoát cõi
dương
Tìm nhau em nhé ở trên
không
Vù vù gió thổi hồn nâng
cánh
Trên dải Ngân Hà ngó bốn
phương
Sóng nước đuà reo dưới gót
chân
Muôn vàn ánh sáng nhảy lăn
tăn
Em chờ anh ở nơi tiên cảnh
Như đã xưa kia hẹn dưới trần
Ngân Hà lai láng giọt
thương tràn
Ô thước từng đoàn mộng
chưá chan
Chức Nữ em ơi! còn dệt vải
Đừng quên dệt tặng cõi trần
gian
Tấm mộng dương trần mãi chẳng
tan
Đường hoa chỉ nhẹ cánh tay
vân
Như hình em gái ngày xưa ấy
Nép bóng bên anh trải tấm
vàng
Câu truyện đôi ta có thế
thôi
Thắp đèn mà nhỏ lệ dầu rơi
Đầm đià gối lẻ hình in
bóng
Đôi Hạc bay qua cánh cổng
trời!
25. 2. 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét