Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Dĩ Vãng Một thời



 


hoạ thơ Thanh Hoàng

Dĩ vãng vùi chôn hương khói mong
Năm thương tháng nhọc phận lưu vong
Ngày xuân tết đến còn ai hỏi
Kỷ niệm quê hương vẫn nặng lòng


Thôn xóm còn đây thật lạ lùng
Túp lều lãng đãng ở ven sông
Đường đi vắng ngắt người qua lại
Thoang thoảng lời ca điệu não nùng

Lối cũ cỏ hoang thuở ấu thơ
Trường làng hiu hắt gió sương mờ
Tầu tiêu ủ rũ sầu ngơ ngác
Nhớ bạn gốc đa gió nghẹn ngào…

Cát biển mênh mông trải nắng vàng
Vi vu thầm gọi những hàng thông
Thuyền ai cánh trắng đời trinh nữ
Tre trúc sương gieo hạt lỡ làng…

Đồi trọc rừng hoang cảnh khốn cùng
Đất khô suối cạn ngẩn ngơ thương
Đêm trăng vắng tiếng hò quăng lưới
Theo lái thuyền em bạc má hồng

Thôi thế thì thôi phận lỡ làng
Còn đâu hẹn biển với non sông
Trai thanh gái lịch duyên nồng thắm
Xao xác hoàng hôn bóng xế hồng

Tê tái chiều buông những lá dưà
Rơi vào quên lãng nỗi hư hao
Nhớ cô hàng xóm muà xuân ấy
Chẳng biết bây giờ em ở đâu?

Mấy thập kỷ qua hận thế trường
Điêu tàn khói lưả nỗi thê lương
Giàu nghèo tranh đấu cho ai nhỉ
Triệu dải khăn tang mồ cỏ hoang!

4.2.2010 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét