Mây lướt thướt dập dìu
trong gió
Mùi phấn hương chan chưá
êm đềm
Không gian im lặng buông
rèm
Trời thu bát ngát yêu em
thật nhiều
Anh ôm chặt thân kiều dáng
ngọc
Phút giây thiêng ngơ ngác
thẫn thờ
Nưả năm xa cách dồn vào
Đê mê ngây ngất cồn cào
nôn nao
Mắt trong mắt nghẹn ngào nức
nở
Tay luồn tay tất cả sầu
riêng
Trái tim dồn dập ngả
nghiêng
Nghìn sao rung động trống
chiềng ngân vang
Anh khoá chặt thân vàng
khuôn ngọc
Ép vầng trăng phải mọc đáy
hồ
Láng lai tuôn chảy ra thơ
Lăn tăn sóng nhẹ lờ đờ cá
bơi
Đêm biêng biếc bồi hồi xao
xuyến
Gió xé tan từng đám mây hồng
Ôi màu xiêm áo tiên bồng
Hồn anh chết lịm giưã dòng
sông trăng
Anh ru giấc em nàng tiên
cá
Nhện đan tơ lưới đã giăng
rồi
Đôi ta thống trị bầu trời
Đêm trăng huyền diệu lả
lơi cuộc tình!
Anh chỉ có một hình một
bóng
Một trái tim nóng bỏng yêu
thương
Chân thành là một tấm lòng
Hiến dâng tất cả mặn nồng tuổi xuân!
cảm tác 4 khổ thơ cuả Xuân
Diệu: Bóng Đêm Biếc
16.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét