Năm em mười bảy anh hai bảy
Mối tình duyên bởi tại từ
đâu...
Thơ đề lá thắm trao nhau
Âm thầm dan díu mộng đầu
ngát xanh
Mắt biêng biếc lênh đênh
sóng vỗ
Huyền ảo say như gió lướt
mành
Yến oanh ríu rít trên cành
Lòng xuân ngây động đêm
thanh ngọt ngào
Đêm hôm ấy trăng thu lồng
lộng
Em nói cười rung động canh
thâu
Khay vàng con cá trắng
phau
Dập dìu dưới nước chân cầu
nỉ non...
Rồi cứ tưởng lòng son đắm
đuối
Yêu muôn năm cho tới bạc đầu
Kể chi mưa nắng dãi dầu
Mấy muà lá rụng bạc màu ái
ân...
Thực hay mộng bao lần chan
chứa
Nhầm phút giây để khổ suốt
đời
Chia ly cách biệt đôi nơi
Kẻ về đô thị người xuôi
sông hồ...
Buồn ngóng đợi bên bờ vực
thẳm
Em lấy chồng ảm đạm xiết
bao
Đêm thu ngồi nhớ trăng sao
Giật mình nức nở cấu cào
tơ vương...
Chăn gối ướt thê lương gào
thét
Hoa cúc vàng thống thiết
hơi sương
Cưá tay mảnh kính xót
thương
Máu hồng lênh láng theo
dòng khổ đau
Ta cũng hát dăm câu vô
nghiã
Lá vàng bay lả tả phòng
không
Hoa tay muá bút bất thường
Người điên chắc hiểu nỗi
lòng cuả ta!
cảm tác thơ Lưu Trọng Lư:
Tình Điên
18.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét