Đêm rơi u tối màn sương
Bóng người đi khuất thê
lương xa vời
Đầm đià chăn chiếu tả tơi
Canh trường sướt mướt u
hoài ngày mai...
Cô đơn quỳ dưới chân Ngài
Lung linh ngọn nến trần ai
dầm dề
Mưa chan nghiệp quả nặng nề
Linh hồn băng giá ê chề
Chuá ơi...!
Tình yêu lạnh lẽ xa xôi
Tháng ngày ảm đạm ở nơi xứ
người
Thương hai trẻ nhỏ mồ côi
Chúng cần có mẹ lần hồi bước
đi...
Vẳng nghe thông gió rầm rì
Đám người ngoại đạo thầm
thì nhỏ to
Bốn mươi năm hận má đào
Mảnh mai bồ liễu nghẹn
ngào tuyết pha...
Mong ngày hai đưá bên nhau
Hồng ân ban phép nhiệm màu
Chuá ơi!
Bởi người chót lưỡi đầu
môi
Bao lần thề thốt thế rồi...
lại thôi...
Chuỗi ngày vô vọng buồn
trôi
Cánh hoa rơi rụng nưả đời
lầm than
Lửng lơ nhìn đám tro tàn
Phù du bao kiếp trăng ngàn
sầu tư...
Lá vàng heo hắt từng thu
Còn đâu hoa mộng mịt mù xa
xăm
Hồn ma lầm lũi biệt tăm
Cuồng điên giãy duạ con tằm
nhả tơ...
Bướm hồng hương nhụy sen
mơ
Ngó kia dẫu đứt điệp hồ ngẩn
ngơ
Hồn trinh xơ xác bơ phờ
Noel cầu nguyện qua đò trầm
luân...
cảm tác thơ Mai Hoài Thu:
Đêm Tận Cùng Đau Khổ
9.12.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét