Nhiều trăng quá cỏ xanh
khoả lấp
Tuôn đầy vườn tràn ngập lối
đi
Xôn xao hoa lá thầm thì
Gió hôn bóng nguyệt rầm rì
sương rơi
Bước nhè nhẹ em thôi chẳng
nói
Sợ thảm trăng nhức nhối
kêu vang
Hoa duyên e ấp bẽ bàng
Nhỡ sai nốt nhạc trăng
vàng héo hon
Ánh tơ xanh chồi non biêng
biếc
Gió du dương ngơ ngác trên
cành
Lả lơi điệu muá đêm thanh
Linh hồn yểu điệu để anh
đượm buồn
Chúng tôi bước nguồn cơn
rười rượi
Lạc đi đâu chẳng tới bến bờ
Nỗi niềm chan chưá trong
thơ
Rồi mai đôi ngả bơ vơ cuối
trời
Ánh trăng xa như rơi như
vãi
Hạt trăng vàng tê tái thêm
đau
Phong sương dầu dãi mái đầu
Suối lòng róc rách canh
thâu ưá trào...!
cảm tác thơ Xuân Diệu:
Trăng
14.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét