chuyển thể thơ Mai Hoài
Thu: Đêm
Đêm tiếng nấc nghẹn ngào
than khóc
Cành cây khô gió thốc mưa
rơi
Côn trùng rên rỉ xa xôi
Hồn chìm sâu xuống biển
khơi xa mờ...
Lòng ảo não bến bờ cằn cỗi
Làn môi khô tê tái xót xa
Nư thèm hơi thở thiết tha
Người xưa yêu dấu mặn mà
trần ai
Đêm cuồn cuộn giòng trôi lặng
lẽ
Mây hững hờ quan tái người
ơi!
Bóng trăng khuất nẻo chân
trời
Để ai buồn khổ chơi vơi nỗi
niềm...
Chắc nơi ấy bình yên anh
nhỉ
Từng đêm về đắm đuối hoang
vu
Thịt da thơm ngát như mơ
Đêm không còn nưã gối vò
chăn sô...
Không còn nưã vuốt ve âu yếm
Nụ hôn sâu thấm đẫm môi mềm
Phụng long ẻo lả bên thềm
Tiếng gà chợt gáy cánh
chim về trời...
Chỉ còn chút mồ hôi bốc
khói
Làn da hồng ân ái cũng tan
Vòng tay hư ảo chưá chan
Bỗng dưng biến mất lệ tràn
bình minh...
15.11.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét