Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Bức Tranh Não Nùng



 








chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Tiếng Lòng

Mấy ai đến thăm mồ chiều tối
Lòng quặn đau tê tái cỏ dầy
Xanh xao lên tấm bia gầy
Sương sa từng giọt tràn đầy thiết tha...


Đời dâu bể làm sao kể xiết
Tôi lang thang thảm thiết xứ người
Làm dâu dở mếu dở cười
Không đi bước nưã ai người nuôi con?

Con thương mẹ mỏi mòn thức giấc
Mẹ thương con từng bước đa mang
Đêm đêm nhỏ lệ đôi hàng
Đốt thêm nén nưã kẻo nhang lụi tàn...

Thôi đành vậy lê thân xứ lạ
Nưả phần hồn đày đoạ  thê lương
Thương chồng tôi phải chịu tang
Như con chim sáo dở dang lỡ làng

Đời viễn xứ vấn vương bi thảm
Chén rượu nồng ảm đạm men say
Người ta uống chén vơi đầy
Còn tôi uống chén đắng cay nhạt mùi....

Vòng tục lụy sầu bi ai biết
Tình là chi sống chết vì tình
Ngày tàn tháng tận thất kinh
Đèo thêm chữ nghiã cực hình chua cay....

Chồng tôi ngủ giấc say muôn thuở
Vầng trăng lên cổ độ sáng soi
Mình em thức giấc anh ơi!
Sao anh không dậy mà ngồi nhìn em?

Trời mưa tối nhá nhem bụi bặm
Mẹ con em lê tấm thân trần
Còn người còn cả thế gian
Còn con em phải ở gần với con...

Con bé nhỏ tủi hờn thơ dại
Giọt sầu bi tê tái đến trường
Nỡ đâu em lại trên đường
Bát cơm manh áo tự còng đôi chân....

Tình lận đận giận hờn sầu tủi
Giàn vở tuồng thế thái nhân gian
Kêu sương tiếng quạ canh tàn
Giật mình tức giấc ưá tràn bờ mi

Xứ sở lạ bốn bề sóng vỗ
Hồn tôi như lạc giưã đảo hoang
Chân trời góc bể bàng hoàng
Đỏ au đôi mắt phũ phàng vầng dương

Đêm hiu hắt trong tầng mây ảo
Mặc hồn tôi lạc giưã tiêu điều
Rừng sim tím ngắt cô liêu
Khẳng khiu cành lá xế chiều rồi chăng...?

Sầu trăm mối ngổn ngang cơn sóng
Chiếc thuyền nan chở nặng tơ lòng
Hắt hiu leo lắt trong phòng
Ngọn đèn cô quạnh xót thương cho tình

Ôm sầu hận phận mình manh chiếu
Thuyền lênh đênh sóng vỗ  biển khơi
Bát cơm manh áo tả tơi
Như cơn khát bạc hết thời đỏ đen...

Tìm lối cũ đường mòn sỏi đá
Dấu chân quen lã chã đớn đau
Bới tìm kỷ niệm xa xưa
Sương khuya nhỏ giọt mái đầu lo âu...

Người thiếu phụ u sầu ám ảnh
Tiếng đàn bầu ai gảy trong đêm
Não nùng ảm đạm êm đềm
Chân giày chân đất nỗi niềm sầu tư...

Trăng leo núi bơ phờ mệt nhọc
Tôi giật mình trở giấc sang canh
Gió luà lay động bức mành
Vành tang nấm mộ bức tranh não nùng...!!!

22.12.2011 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét