Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

CẠN TÀU RÁO MÁNG



 
 Kể từ ấy bóng dương vụt tắt
Lối đi về heo hút trăng suông
Còn đâu giục giã trong lòng
Gặp nhau hờ hững như tuồng không quen


Bao tình tứ thơ văn réo rắc
Lặng như tờ phút chốc tiêu tan
Sượng sùng đôi má thuyền quyên
Chẳng qua đục nước trái duyên lỡ làng

Yêu chẳng trọn dùng dằng vỡ lở
Tiếc một đời hoa vỡ nhụy phai
Bần thần sương đọng bờ mi
Chim không vướng bẫy cá mồi chê ăn

Em loay hoay quanh năm suốt tháng
Vẫn mong chờ anh động tình thương
Từ đâu ra sự phũ phàng
Cạn tàu ráo máng tuyệt đường lộ sinh

Anh nuốt giận bất bình uốt ức
Sống giưã bầy chó sói yêu ma
Khôn ngoan trông rộng nhìn xa
Đa mưu túc trí ta bà hiểm nguy

Lũ chúng nó một bầy lang sói
Con cháu ông quen thói  đong đưa
Dấu tay ném đá từ xa
Phê bình đấu tố từ xưa vẫn làm

Chúng cầu nguyện lỗi lầm kẻ khác
Để thưà cơ đục nước béo cò
Em tôi rút ván qua cầu
Vội vàng te tái đặt điều vu oan

Anh yêu em tình oan lý trái
Biết phận mình lép vế lui binh
Thôi thì cốt giữ lấy mình
Dần dà sẽ tính phân minh tỏ tường

Anh là kẻ lõi thông cốt cách
Hiểu sự đời cám cảnh thương đau
Liệu bề tang lễ đường xa
Tình em anh đã đưa ma gọi hồn…

 19.6.2009  Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét