Đời văn sĩ gồng mình sinh
kế
Kiếp trần ai tê tái khổ đau
Lo toan bận rộn lút đầu
Hoàng hôn bả lả chân cầu đòi
thơ
Thương con chữ vật vờ đâu
đó
Hết vào ra đón vợ chợ chiều
Cân đo đong đếm bao nhiêu
Đồng rơi đồng rụng liêu
xiêu bánh chè
Bạn hữu đến rủ rê ra quán
Ngẫm cảnh mình lận đận đâm
lo
Thôi đành
giải chiếu nằm co
Cho con ăn học cơ đồ mai
sau
Tiền đóng góp mà sầu thân
lão
Nhà trường đòi hù dọa mới
đau
Trâu già dầu dãi mái đầu
Nhìn đàn con trẻ bể dâu
ngậm hờn
Đêm giông bão nguồn cơn sầu
tủi
Suốt quanh năm lụi cụi nắng
mưa
Thân cò lặn lội đò đưa
Đôi bờ trong đục theo chưa
kịp người
Tính cương trực nhuốm thời
trai trẻ
Cũng anh hào khí khái cho
hay
Trước sau tâm dạ thẳng
ngay
Không quen luồn cúi đắng
cay phũ phàng
Biển Đông Hải dở dang sóng
vỗ
Phải dằn lòng nở nụ cười
tươi
Đứng lên để sống làm người
Rầu riêng thế sự sòng đời
đảo điên
Đành há miệng triền miên
khổ tận
Thơ chẳng
no túng bấn bạc tiền
Trán nhăn tư
lự ưu phiền
Biết làm
sao được bạn hiền cố hương!
cảm xúc khi
đọc thơ Phan Hòa: Kế Sinh Nhai
6.6.2013 Lu
Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét