Thoang thoảng chiều nay ngọn
gió đông
Gọi miền dĩ vãng cõi hư
không
Thì thào mang nỗi buồn man
mát
Những nhớ những thương những
chạnh lòng
Anh vẫn sầu tư nhớ đến em
Luân hồi quả kiếp mối nhân
duyên
Lang thang gom gió tình
muôn ngả
Rồi lại nguồn cơn khóc tủi
hờn…
Đã biết đời ta mộng chẳng
thành
Ngây thơ con gái tuổi vàng
anh
Thương em thôi cũng đành
im lặng
Hãy để thời gian giải
nghiã tình
Còn nhớ không em thuở dạt
dào
Mênh mông biển ái rộng bao
la
Thuyền tình thăm ván dò
nơi bến
Anh phải ra đi luống nghẹn
ngào
Ai biết chiều Đông gió hững
hờ
Nưả trong hiện tại nưả
trong mơ
Bâng khuâng ướm hỏi mà
chưa dám
Gió cuốn đời anh thật chẳng
ngờ…
Năm tháng qua rồi vỡ mộng
mơ
Hoàng hôn gió lạnh buổi xa
đưa
Hoa đào hé nở tình xuân thắm
Lại chẳng bên nhau những sớm
chiều
Ngao ngán cho ai trận gió
Đông
Dày vò tan tác cánh hoa
thương
Nỗi lòng lữ khách chiều
hoang tím
Biền biệt thương ai má ửng
hồng
Mỗi ngọn Đông tàn gợi nhớ
nhung
Duyên thầm lỡ mất có buồn
không
Có còn hy vọng trời xuân
thắm
Thiếu phụ bâng khuâng khóc
đoạn trường...
20.2.2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét