cảm tác thơ Trúc Mai Linh:
Ngọn Lưả Và Cây Nến
Chuyện em kể xót xa đau đớn
Biết làm sao lận đận cho đời
Lữ hành lê bước xa xôi
Bạn cùng sông nước biển
khơi trập trùng...
Ôm thuyền lạnh tư lương ão
não
Trái tim rơi suồng sã gió
vờn
Lênh đênh bốn biển chập chờn
Nguyện cầu se sắt bồn chồn
hắt hiu
Sương đêm xuống thiu thiu
gió thoảng
Gợi tình trăng bảng lảng
năm canh
Hằng Nga thổn thức tâm
tình
Thắp lên ngọn nến phận
mình lẻ loi...
Ôi! Bi lụy trời ơi! Nhân
thế
Ngọn lưả hồng tê tái thê lương
Lòng em sầu muộn yêu
thương
Làm sao kể hết chiều vương
bến sầu...
Tình chỉ đẹp tương tư còn
đó
Mối tơ tằm Nguyệt Lão dở
dang
Châu Trần lỡ chuyến đò
ngang
Lưả chài cô quạnh lạnh
lùng canh thâu...
Ngọn nến lạnh đêm mưa rả
ríc
Nghe sóng lòng rạo rực du
dương
Thương con đom đóm ăn
sương
Lắt lay đốm lưả mà lòng em
đau...
Anh yêu dấu biển xa thăm
thẳm
Có nghe chăng ảm đạm đêm
nay
Ngậm ngùi giọt lệ đắng cay
Nhớ anh da diết đoạ đầy hồn
em...
Lệ tuôn chảy nỗi niềm thổn
thức
Hồn thơ bay reó rắc bên
tai
Phong trần khổ tận cam lai
Nổi buồn vương vấn canh
dài thở than...!
21.1.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét