Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Bèo Dạt Mây Trôi



 






Anh biết rằng em vẫn nhớ anh
Tình anh như lá đã lià cành
Đâu còn sôi nổi như ngày trước
Tim động trào dâng ngọn sóng lành

Ngày ấy lòng anh thật trắng trong
Như hoa thơm ngát ở ven rừng
Anh cầu anh nguyện cho anh được
Về nước đôi ta bái tổ tông...


Rồi một ngày kia thật bẽ bàng
Rằng em đã có mối tình riêng
Còn anh như kẻ đùa trong mộng
Một chút cho vui kẻo nhỡ nhàng

Tai ác làm sao trận gió phong
Tình yêu như gió thoảng mây trăng
Hai tay toan tính mây cùng gió
Một nưả vầng trăng chẳng muộn màng

Uốt ức vì ai anh muốn điên
Còn em vẫn bước thật bình yên
Thì ra anh chỉ là con rối
Đuà với yêu đương tiếng kẻ hèn

Em ơi sao laị nỡ đuà dai
Kẻ khóc người cười được ích chi?
Ai thắng ai thua lòng rẻ mạt
Tình như nước lã bạc như vôi

Em đã đưa anh ra thế gian
Mỉa mai vu cáo nỗi oan hờn
Là bông hoa chín người ta hái
Là truyện xưa nay ở cõi trần

Giận đời anh đã quyết từ em
Là chẳng bao giờ nghĩ tới em
Đã mấy thu rồi nhanh quá nhỉ
Lòng chai như đá miệng anh im

Nhớ nhánh hoa đào đã trổ bông
Vườn người em gaí ở quê hương
Rồi đây anh sẽ về nơi đó
Gặp laị người mà anh mến thương

Tình nồng đến lúc phải tàn canh
Chán ghét sao còn nhớ đến anh
Chèo néo đẹp gì hoa đã uá
Rượu thưà còn muốn chuốc sang anh?

Từ nay em hãy đi đường em
Và để anh yên chút phận hèn
Anh chẳng sẵn lòng hâm nóng laị
Một chút tình thiu đã cũ mèm

Anh biết rằng em chẳng dễ quên
Nhiều lần trăn trở nhạn đưa tin
Em chờ em đợi mong anh đến
Ngươì khóc sau cùng laị chính em

Anh biết làm sao được hở trời
Bi tình bi thảm có ai hay
Tương tư món nợ còn trơ đó
Ai phaỉ mang theo trọn kiếp đời…?

2007 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét