Bảy năm về trước cho hay
Em mười bảy tuổi hương
say dịu dàng
Đoài Đông Xuân Dục hai làng
Đôi mươi trai tráng anh
sang thăm nàng
Lồi ta đi giữa hai hàng
Núi Đôi khéo thế như chàng
với em
Bỗng đâu giặc tới mùa chiêm
Ngõ chùa cháy đỏ nỗi niềm
thương đau
Ngỏ lời lỗi hẹn tình đầu
Mất tin từ đó úa sầu nắng
mưa
Anh vào bộ đội gió đưa
Thuộc vùng Đông Bắc lưa
thưa bóng người
Đợi người Xuân Dục Núi Đôi
Dân công qua lại bồi hồi
hỏi thăm
Quên mình chiến đấu quanh
năm
Bao nhiêu uất hận hờn căm
giặc thù
Nhớ về đồi cọ Trung Du
Núi Đôi bốt dựng mịt mù bến
sông
Lệng trên ngừng bắn theo
dòng
Thuyền xuôi đi tắt qua đường
thênh thang
Đầu ao xét đánh nghe rằng:
Tin em giặc giết phũ phàng
gốc thông
Tay em bị trói thảm thương
Nửa đêm đồn Thứa máu hồng
mưa rơi
Phù Linh kẻ chợ ngược xuôi
Em còn trẻ lắm xinh tươi
nhất làng
Vì sao duyên phận dở dang
Phòng the
chiếc bóng lỡ làng đợi ai?
Hồn trinh bướm
trắng u hoài
Trái tim
chung thủy tuyền đài chẳng tan
Mẹ cha cảnh
ngộ gian nan
Dìu nhau nhận
đất nghèo nàn gốc cau
Nhà tranh nửa
mái dãi dầu
Hoàng hôn lá
rụng mái đầu muối sương
Nét son bia
trắng giữa đồng
Tên em ai
viết nở bông cúc vàng
Núi Đôi hiu
hắt bẽ bàng
Trán nhăn tư
lự hai hàng lệ rơi
Em thành tử
sĩ than ôi!
Hoa trên đỉnh
núi cho người chiến binh!
cảm tác từ thơ Vũ Cao: Núi Đôi
21.7.2013 Lu Hàcảm tác từ thơ Vũ Cao: Núi Đôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét