Khi nắng đã tan đi chiều
vắng
Mây ập về cay đắng trào lên
Mưa giăng tràn ngập qua
miền
Khô cằn sỏi đá triền miên
tủi hờn
Mưa lồng lộn từng cơn gío
rít
Cánh hoa rơi thảm thiết tình
đời
Phiêu du lạc nẻo xa xôi
Đường mây xa tít chân trời
hư hao
Nắng le lói xanh xao vàng
võ
Buối hoàng hôn lấp ló kẽ
mành
Phận mình bạc bẽo thôi đành
Ve sầu inh ỏi bướm cành
giao thoa
Kìa mùa hạ nhạt nhòa quan
tái
Cỏ dỗi hờn đợi mãi nắng
tràn
Cút chơi
chạy trốn thời gian
Thăng trầm
nốt nhạc hợp tan bọt bèo
Nắng sướt mướt
chân đèo hoang vắng
Mây vờn mây
thầm lặng lả lơi
Mưa buồn từng
giọt lẻ loi
Còn tôi đứng
dưới cõi đời gía băng
cảm xúc khi
đọc bài: Khoảng Lặng Cuối Trời
1.6.2013 Lu
Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét