chia sẻ cùng nàng Nguyệt
Nhi
Ai thèm nói chuyện mà bàn
Như con chó dại cắn càn mà
thôi
Ông ông tớ tớ với ai?
Chí Phèo thị Nở lạc loài
lưu manh
Ở đây toàn những cao minh
Bỗng dưng lạc lõng ruồi
xanh bấu vào...
Học đòi tính khí thằng Lành
Lan Viên Xuân Diệu thối
rinh cưả mình
Vo ve loạn cả trời xanh
Cổ kim hận sự bướm tình
trăng hoa
Thương Hàn Mạc Tử ngày xưa
Cả đời chưa thoả mây mưa
gió trời...
Hận mình xác thịt tả tơi
Ân ân ái ái tuôn lời nỉ
non
Từng đêm thổn thức nguồn
cơn
Rì rào sóng vỗ tủi hờn năm
canh
Trăng lơi động bức mành
mành
Chõng tre kẽo kẹt ưá tình
trăng sao...
Đây thôn Vĩ Giạ nôn nao
Hoàng hoa đâu biết bến bờ
khổ đau
Mới hơn hai chín tuổi đầu
Môi kề má cận mà chưa một
lần
Mừng thay trí tưởng siêu
nhiên
Tình thơ tao ngộ triền
miên u sầu
Nguyệt Nhi thức động Lu Hà
Như Hàn Mạc Tử Hoàng Hoa
thuở nào...
Thương em bến nước sông hồ
Bài thơ than thở bến bờ tương tư...
Bài thơ than thở bến bờ tương tư...
Mặc cho ruồi nhặng vu vơ
Tình mình mình cứ dạt dào
Nhi ơi!
20.12.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét