Có những điều muốn nói còn
để mãi
Có những điều muốn hỏi
đành phải chịu
Hai mươi sáu năm rồi còn
gì nữa
Aí Vân ơi! Em vẫn muốn hỏi
anh?
Anh gặp em trong dòng đời
lưu lạc
Chấp chới bơ vơ biển khổ
ái tình
Anh nhận ra em như gặp
trong mơ
Anh hiểu lòng em như từng
trang giấy
Sổ nhân duyên chưa ráo nét
mực khô
Đã sé toạc ném trả nơi trần
thế
Thôi đừng trách anh, trách
kẻ lữ hành
Anh đã ra đi không ngày trở
laị
Mảnh giấy anh ghi vô nghĩa
vô duyên
Anh phaỉ ra đi cho kịp
chuyến tàu
Không đươc gặp em lần cuối
trong đời
Anh giận cho anh một đời bế
tắc
Vì kiếp nghèo mà anh đã mất
em
Đâu phaỉ vì em, đâu phải
vì ai
Chót sinh ra để mang nợ
đàn bà
Cái kiếp này tắm mình
trong nước mắt
Em xuất hiện như thiên thần
phá rối
Thôi để cho anh bày laị
ván cờ
Anh muốn cho em làm ra lịch
sử
Một bất ngờ để thay laị cuộc
đời
Kẻ đớn hèn run tay trang
giấy mới
Hai chữ liêm sỉ khoá trái
tim anh
Em không hôn anh em là con
gái
Trái tim rất gần thể xác
laị xa
Ý chờ em, nhưng em laị chờ
anh
Là con trai sao cứ phải
chiụ nhường?
Thế mới khổ cho cuộc tình
câm lặng
Ý anh, ý em trời chẳng chiụ
chiều
Thôi đi anh, em đến giờ đi
hát
Anh mất em rồi, vĩnh viễn
Ái Vân
Em đâu biết anh là kẻ hẹp
hòi
Biết yêu em, nhưng laị tiếc
cuộc đời
Vội vã ra đi như kẻ mất hồn
Rồi quay laị để gặp em lần
cuối
Mảnh giấy anh ghi nhạt nhẽo
vô tình
Lòng hẹp hòi đâu còn cơ hội
khác?
Kẻ lữ hành bươn bả kịp
chuyến tàu
Ôm mặt khóc trên toa tàu
giá lạnh
Anh nhớ em trong đêm biểu
diễn
Rạng rỡ kiêu sa, em đón
anh vào
Như hoa phong lan giưã muà
băng giá
Anh bồi hồi nước mắt đẫm
hàng mi
Em hát cho anh, hay hát
cho mình?
Anh yêu em rồi, biết tính
làm sao?
Đi lang thang giưã đêm
khuya tuyết đổ
ÁiVân ơi! Em án ngữ cuộc đời
Nhiều năm trôi qua anh thầm
tự hỏi
Giờ em ở đâu? Có hạnh phúc
không?
Đời lữ hành muôn phương
trăm nghìn ngả
Hàng triệu người may chỉ gặp
một người
Có trái tim hồng, cùng tần
dao động
Để thăng hoa cộng hưởng đẹp
ái tình
Em và anh như hai kẻ sinh
thành
Kỳ thủ tương phùng đẹp như
oanh yến
Nghiệp nhân chưa chín,
nghiệp quả chia ly
Tìm đến nhau nhưng chưa được
ý trời
Em muốn hỏi anh, anh tự hỏi
mình
Kiếp tiền định ta đã phạm
lỗi lầm?
Trời nổi giận xé tan tình
hai đưá
Mỗi đưá mỗi nơi góc bể
chân trời
Em thích anh một tâm hồn
cháy bỏng
Như phong ba bão tố nổi
điên cuồng
Em thích anh vì là người
giản dị
Rất đơn sơ mộc mạc laị
chân thành
Là nghệ sĩ em đâu cần hoa
giả
Hoa hồng nào mà laị chẳng
lắm gai
Anh xông xáo nhưng laị
không thô bỉ
Anh kiêu hùng nhưng laị chẳng
vũ phu
Em thích anh vì anh không
uống rượu
Và trọn đời sẽ chẳng biết
đánh em
Em thích anh vì là người tế
nhị
Anh thông minh laị rất biết
khôi hài
Cuộc đời thường đâu như
trên sân khấu
Để nụ cười tê tái trái tim
em
Anh hiểu lòng em ăn ý từng
lời
Đếm cho cả trái tim em
rung động
Anh gặp em như tia sáng
nghìn năm
Sao laị yêu em như thần Vệ
Nữ
Biết tôn thờ còn giả dối
làm chi?
Em biết không? Anh là trai
có vợ
Không trăng hoa, laị còn
mơ nước Đức
Cho cuộc tình giả mộng để
về sau
Vì gặp em không đúng lúc
đúng thời
Nên anh phaỉ cắn răng mà
chiụ thiệt!
Muà đông 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét