cảm tác thơ Thi Nguyên:
Huynh Đừng Bực Nưã...
Trong cái bực có vui mới lạ
Huynh có roi đuổi chó vốn
quen
Phong trần dặm nẻo bao
phen
Đánh bầy đểu cảng cưạ kèn
bon chen...
Huynh thương muội hồn
nhiên từ nhỏ
Được mẹ cha chan chưá yêu
chiều
Thói đời miệng lưỡi cú diều
Mấy khi gặp phải những điều
thị phi...
Che chở muội như người anh
cả
Mắng lưu manh sa đoạ tâm
thần
Gà đồng mèo mả hư thân
Theo nền giáo dục bất nhân
lạc loài...
Người quân tử cần chi tiểu
tiết
Những lời dơ cần thiết cũng
dùng
Miễn sao tâm trạng nhẹ
nhàng
Lòng trong dạ sáng lâng
lâng dạt dào
Lắm bạn quý tình thơ tha
thiết
Trái tim yêu ngây ngất tâm
hồn
Ngậm ngùi nhỏ lệ đòi cơn
Đôi khi chua chát giận hờn
nổi xung...
Huynh bất bình có thằng đểu
cáng
Tự nhận mình chai sạn sỏi
đời
Sinh đầu thế kỷ hai mươi
Ba que xỏ lá lại rồi em
ơi...
Lũ chúng nó lạc loài ma
quái
Thường nặc danh xiả xói việc
đời
Chúng đâu có phải giống
người
Tham lam vật chất đười ươi
đỏ đầu
Muội tự nhủ trải qua uế xú
Để bền tâm trí não luyện
rèn
Vào nhà gây nghiệp ưu phiền
Tiên sa thần quái chúng
quen thế rồi...
Phải dạy chúng làm người tử
tế
Huynh làm thơ mắng chửi mặt
dầy
Không hình không ảnh một bầy
Như loài cầm thú dễ hay
thành người?
Tâm điạ bẩn loi ngoi bóng
bẩy
Aó trắng tinh sạch sẽ bên
ngoài
Ác ôn hiểm độc thường hay
Hoa hoè hoa sói phây phây
điếm đàng...
28.2.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét