tặng Pich Hạnh
Một buổi sáng muà xuân hé
nụ
Hạt sương đêm ướt đoá hồng
tươi
Diu dàng dưới ánh ban mai
Quê hương yêu dấu bồi hồi
nhớ thương
Tóc nhuộm đỏ chói chang
yêu dấu
Đôi tay mềm như muá trên
hoa
Thướt tha yểu điệu má đào
Long lanh ánh mắt dạt dào
hồn tôi
Kià Pich Hạnh xa xôi dặm
thẳm
Vượt trùng dương tôi đến
thăm cô
Tình người xao xuyến ngây
thơ
Tuổi đâu còn trẻ tơ hào vấn
vương...?
Thôi cứ viết khi lòng trỗi
dậy
Vì hiểu cô mà thấy mến
thương
Xót cho một khúc đoạn trường
Tu mi nam tử má hồng ngẩn
ngơ...
Người đẹp lắm chiều thu lá
đổ
Cứ mỗi năm vàng uá cỏ rầu
Mà sao lận đận bốn muà
Thông minh vốn sẵn mái đầu
còn xanh...
Bởi tạo hoá tử sinh tan hợp
Chỉ tiếc rằng chưa được gặp
cô
Ngậm ngùi mới có bài thơ
Gửi người trần thế ta bà nổi
trôi
Thôi em nhé một mai khi gặp
Ở nơi nào lục điạ hành
tinh
Mong rằng đừng có quên anh
Hỏi người tiền kiếp năm
canh lệ trào
Qua tâm sự với nhau anh biết
Rằng lòng em tha thiết nhớ
nhung
Phải đâu là khách qua đường
Dăm ba câu chuyện nhỡ
nhàng rồi đi...?
21.2.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét